"Lam Phù, không nên khách khí, hung hăng giáo huấn tên không biết trời cao đất rộng này cho ta."
"Ong!"
Lam Phì lập tức lĩnh mệnh, một giây sau thân thể đột nhiên tăng nhanh tần suất, quay mắt nhìn đỉnh hang động, như mây xanh vờn quanh.
Hàn Tam Thiên rõ ràng có thể cảm giác được áp lực trong động đang điên cuồng lên cao, anh biết, tên ngốc này giống như Thanh Loan nói, đã triệt để bị anh chọc giận rồi.
"Ôi ôi, ta chỉ là nói thật mà thôi, ở trong nhân thế
người nghe qua dũng sĩ giết người, nhưng người có từng nghe qua dũng sĩ giết phương chưa? Người người đều lấy việc giết rồng là vinh quang tối thượng, mặc dù nói ra việc này có chút đả thương
người, à không, tổn thương phương, nhưng mà là
tình hình thực tế."
"Đồ hỗn trường." Thanh Loan tức giận quát một
tiếng: "Phượng kém hơn rồng ở điểm nào? Đại bàng chính là thích ăn thịt rồng, thiên hạ có bao nhiêu mạng rồng đều chết dưới móng vuốt của nó chứ? Rồng, thì tính là thứ đồ vật gì?"
"Ngươi chỉ đang nói về chuyện ngoại lệ mà thôi, tỉ lệ lớn từ đầu đến cuối đều là long phượng long phượng, rồng phía trước phương phía sau, người nhìn những pho tượng kia xem cũng là rồng ở trên, các ngươi ở phía dưới." Hàn Tam Thiên tiếp tục nói ra lời không khiến người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, tiếp tục chậm rãi mà nói.
"Ngươi tên ngốc này, quả thật nên chết, người nên
biết, Phật cũng có lửa, Lam Phù, ta thu hồi lời của ta mới nói vừa rồi, đối với loại người đại nghịch bất đạo này, không phải chỉ cần giáo huấn đơn giản như vậy."
"Ta muốn hắn chết!"
Vừa mới nói xong, hành động của Lam Phù trên đỉnh động càng thêm cấp tốc, trong lúc đó áp lực cũng gần như mạnh đến nỗi ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn, nhưng chính trong lúc lơ đãng,
Hàn Tam Thiên lại lộ ra rồi nụ cười nhàn nhạt...
“Ong!"
Trong nước đại động, cho dù là cát đá ở trên mặt đất cũng bắt đầu có chút run rẩy, bên trong màng nhĩ tràn ngập âm thanh ong ong đang vang lên.
Hàn Tam Thiên rõ ràng, hiện tại, Lam Phù to lớn đang ở giai đoạn tụ lực mạnh nhất, một kích của nó gần như dùng chân cũng có thể nghĩ đến, tất nhiên là dời núi lấp biển.
Nghĩ đến đây, yết hầu Hàn Tam Thiên có vị ngòn ngọt, áp lực cực lớn trực tiếp khiến anh phun ra một ngụm máu, thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Nhưng mà trên mặt Hàn Tam Thiên lại không thống khổ và sợ hãi chút nào, tương phản, cả người hoàn
toàn ở trong một loại trạng thái hưng phấn, thật
giống như tên ngốc này thật ra từ lâu đã chờ tình
cảnh xảy ra.
"Nên đến rồi đúng chứ?" Hàn Tam Thiên ẩn ẩn cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Lam Phù, lạnh giọng mà nói: "Đây chính là thực lực mạnh nhất của người sao? Thật sự rất mạnh, nhưng thử đối đầu với Ma Long của ta xem, xác thực nửa điểm cũng không kém."
"Ta đã nói rồi, phượng là phương, rồng là rồng, sao có thể nói chúng giống nhau."
Nghe nói như thế, Lam Phù đột nhiên nhấc cánh,
trong lúc đó, dòng nước chuyển động, một loại trọng lực có thể cuốn đi hết thảy lần nữa đánh tới.
"Có được hay không, phải xem lần này rồi." Hàn Tam Thiên cắn chặt răng, cho dù ngoài miệng nói lời tràn ngập khiêu khích, nhưng trên thực tế Hàn Tam Thiên lại nghiêm túc hơn bất kỳ kẻ nào.