Nàng gật gật đầu, cười cười.
"Từ sau khi đi vào động, cửu Phượng hoá thành hư ảnh, đứng ở đỉnh động, nhưng trước lúc này lại có một tiếng gáy kêu lên."
"Âm thanh gáy gọi phi thường dễ nghe, nhưng tình huống lúc đó hỗn loạn, ta vốn cũng không quá để ý, nhưng khi tiếp xúc qua vài chim phượng khác, ta phát hiện âm thanh của bọn chúng và âm thanh ban đầu kia cũng không giống nhau."
"Ta nghe thấy bên trong Cửu Phượng, âm thanh của Bách Minh dễ nghe nhất, liền có điều hoài nghi. Quan trọng nhất chính là thân ta trúng địa chỉ phong ấn, vận khí thì sẽ phát động phong ấn, nhưng kỳ quái là ta cùng bọn hắn đánh lâu như vậy, nhưng vẫn không phát động phong ấn, cũng chính là điểm này, khiến ta phi thường khẳng định, âm thanh kia chính là do Bách Minh phát ra."
"Cứ thế, sau đó ta có một ý nghĩ to gan."
"Có ý nghĩ gì?" Mỹ nữ kim thân nhẹ nhàng cười một
tiếng.
"Đây chính là huyễn cảnh hoặc là mộng cảnh." Hàn Tam Thiên nói.
Chỉ có trong ảo cảnh, Hàn Tam Thiên mới có thể vận khí, căn bản chỉ là một loại giả thiết, đương
nhiên sẽ không phát động địa chi phong ấn.
"Tục ngữ nói rất hay, âm thanh dễ nghe luôn luôn khiến người mê muội say mê, từ khi âm thanh bắt đầu, ta nghĩ, hết thảy đã tiến vào một loại cảnh giới khác, đúng không?" Nói xong, Hàn Tam Thiên cúi đầu nhìn cánh tay phải vốn đã hoàn toàn bị đánh
chỉ còn một chút da thịt dính liền của mình.
Lúc này cánh tay phải nào có vết thương, hoàn toàn
lành lặn.
Nhưng chuyện này cũng vừa vặn chính là chứng cứ
chứng minh cho những gì Hàn Tam Thiên đã nói.
Mỹ nữ kim thân nhẹ nhàng cười một tiếng: "Quan sát tỉ mỉ, tâm tư cẩn thận, ngươi chàng trai trẻ này, thật khiến ta càng nhìn càng thích."
"Ngươi đoán không sai, âm thanh của Bách Minh dễ nghe, hết thảy mọi vật ở bên trong âm thanh của nó đều lâm vào say mê."
Nghe đến đây, Tê Tê vẫn ngốc ngốc, nghe thì nghe hiểu rồi, nhưng...
"Vậy ngươi có biết vì sao ta muốn như thế không?"
Nàng cười nhìn về phía Hàn Tam Thiên...
Hàn Tam Thiên lắc đầu, lễ phép mà nói: "Tam Thiên không dám ngông cuồng suy đoán."
Mỹ nữ kim thân mỉm cười, nhẹ giọng mà nói: "Hết thảy đều là vì ngươi."
"Vì ta?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
Nếu như hết thảy đều là do anh làm, vậy xin hỏi khắp toàn thân anh vết thương chồng chất là thế
nào?
"Đúng vậy."
"Ngươi có thể xem đây là một trận thí luyện, cũng có thể xem là một trận biểu diễn."
Hàn Tam Thiên nghe vậy nhướng mày, nếu như là
biểu diễn, Hàn Tam Thiên đương nhiên cũng biết,
dù sao anh ở trong đó cảm nhận được sức mạnh khổng lồng của chín đại phượng hoàng, nhưng nếu như nói là thí luyện, Hàn Tam Thiên lại không hiểu rõ.
"Ngươi thật sự không rõ sao?" Mỹ nữ kim thân nhìn
qua Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng hỏi.
Hàn Tam Thiên sững sờ, nhưng đột nhiên lại tựa hồ nghĩ đến gì đó, cả người không khỏi hỏi kinh hãi: "Tiền bối sẽ không phải..."
"Chính là giống như người nghĩ vậy."