Hạ Vi thu hồi dáng vẻ tươi cười, có chút ho khan, nhưng lại có càng nhiều máu tươi chảy ròng, nhưng mà nàng vẫn cố nén khó chịu, nhìn qua Hạ Nhiên, nói: "Tỷ tỷ, ngươi có thể đáp ứng ta một yêu cầu
không?"
Hạ Nhiên khó chịu từ từ nhắm hai mắt, gật gật đầu, lại lắc đầu, hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nàng làm sao sẽ không biết giờ này khắc này nha đầu này muốn nói cái gì, muốn yêu cầu cái gì chứ?
Hạ Nhiên cắn răng một cái, phẫn nộ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, trong mắt tràn đầy sát khí: "Hàn Tam Thiên, người hại muội muội ta như thế, ta không lấy tính mạng của người thì sẽ không làm
người."
Dứt lời, Hạ Nhiên đột nhiên đứng lên, một chương bật ra, trực tiếp đánh tới.
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên làm ra một động tác khiến người không thể tưởng tượng...
Anh khẽ nhất tay một cái, ra hiệu Hạ Nhiên không cần sốt ruột, ngay sau đó, anh cắn răng nhịn đau,
xoay người lại, nhìn qua Hạ Nhiên, lại liếc mắt nhìn
Hạ Vi đang nằm trong ngực nàng.
Ý đã quyết, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không thay đổi, nếu như nói kết cục của chuyện không muốn phản bội Tô Nghênh Hạ là chết, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không có bất kỳ do dự nào.
Chỉ là, Hạ Vi lấy thân thay cản, thực tế không phải
là chuyện mà Hàn Tam Thiên có thể dự đoán, một câu nói muốn gả kia của nàng, làm sao lại không khiến Hàn Tam Thiên nghe được mà đau lòng?
Cho dù tình nghĩa vợ chồng chỉ có thể như nước
chảy lá rụng, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn vì nha đầu
ngốc ngốc này cảm thấy đau lòng và áy náy.
Vỗ vỗ lồng ngực của mình, Hàn Tam Thiên lãnh đạm nói: "Ngươi muốn báo thù, thì nhắm vào đây."
Nhìn ánh mắt Hàn Tam Thiên kiên quyết, Hạ Nhiên hơi sững sờ, hiển nhiên, nàng chưa hề gặp qua người nào có biểu hiện như thế.
"Tốt, tính ra người còn có chút lương tâm, đã như
vậy, ta liền cho người thống khoái."
Dứt lời, bàn tay Hạ Nhiên lại nhấc, kim quang lại
xuất hiện.
"Tỷ tỷ, đừng."
Nhưng vào lúc này, một tiếng quát nhẹ đánh tới, khi
Hàn Tam Thiên và Hạ Nhiên đồng thời quay đầu
nhìn lại, đã thấy Hạ Vi chật vật chậm rãi đứng lên, rồi mới gắt gao cản trước mặt Hạ Nhiên, giang hai tay ra, gắt gao che chở Hàn Tam Thiên ở phía sau.
"Hạ Vi." Nhìn thấy muội muội như thế, Hạ Nhiên tức giận lạnh giọng la lên.
"Ta đang giúp người hả giận, người lại cùng ta đối
nghịch?"
"Tỷ tỷ, Hạ Vi chưa từng tức giận Tam Thiên, chỉ có
yêu." Hạ Vi nhìn qua Hạ Nhiên, kiên định mà nói.
"Hạ Vi, ngươi có phải đầu óc hư mất hay không? Chẳng lẽ, ngươi không nghe được vừa rồi hắn nói cái gì sao? Hắn sẽ không lấy người. Đã như vậy,
người cần gì phải che chở hắn nữa?" Hạ Nhiên cả
giận nói.
"Ta biết." Tựa hồ bởi vì tỷ tỷ tức giận, tăng thêm trong lời nói chạm đến điểm bị thương nhất trong tim nàng, lúc này cảm xúc sụp đổ, khóc rống không thôi: "Thế nhưng mà tỷ tỷ, thích một người, cũng không nhất định muốn đối phương thích mình, mới gọi là thích không đúng sao?"