"Tỷ tỷ." Nhìn thấy Hạ Nhiên có thái độ như thế, Hạ Vi ủy khuất lên tiếng nói.
"Hạ Vi, ta cho ngươi biết, người muốn nghĩ cũng đừng nghĩ." Hạ Nhiên lạnh giọng quát một tiếng, quay đầu hướng một bên.
Lúc này Tê Tê hướng về phía trước một bước dò xét, dù sao cũng là việc liên quan đến địa chi phong ấn
của Hàn Tam Thiên, tất nhiên hắn quan tâm vô cùng: "Cái kia ta xen vào một câu, nếu có biện pháp gì có thể giúp được Hàn Tam Thiên, chẳng bằng nói ra thử một chút? Mặc dù hôn sự của các người ta không tiện nhúng tay, nhưng Hàn Tam Thiên làm người thế nào ta hiểu rõ, nhận ân nghĩa của người chắc chắn sẽ báo đáp. Cho nên..."
"Ngươi câm miệng lại cho ta." Tê Tê còn chưa dứt lời, ánh mắt Hạ Nhiên đột nhiên như giết người trừng qua, quả thực Tê Tê bị hù dọa đến nhanh chóng im tiếng.
"Tỷ tỷ." Hạ Vi không cam tâm, vẫn làm nũng nói.
Sắc mặt Hạ Nhiên vẫn băng lãnh, nhưng nhìn thấy muội muội như thế, thái độ bắt đầu có chút hòa
hoãn, nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên: "Cho dù ta
nguyện ý thì như thế nào?"
Nói xong, lại quay đầu hướng sang một bên.
Hạ Vi thấy thế, biết thái độ của tỷ tỷ đã hòa hoãn rất nhiều, sau đó nàng vội vàng xoay người nhìn về phía Hàn Tam Thiên, trong lúc nhất thời đã có chút xấu hổ, trong lòng có chút thống khổ, cắn cắn miệng, lại gian nan, mở miệng: "Chỉ cần chúng ta... Ta sẽ không để cho người chịu trách nhiệm, từ hôm nay về sau, chúng ta coi như..."
"Coi như chưa từng gặp mặt."
Thời điểm nói ra câu nói này, cho dù mặt ngoài Hạ
Vi vẫn luôn đang làm bộ không có chuyện gì, nhưng mọi người ở đây, ai lại nghe không ra bên trong âm thanh của nàng đang run rẩy, bên trong run rẩy lại có bị thương?
Không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng có được? Tựa hồ nghe rất hay, nhưng trên thực tế lại đắng chát vô cùng.
Nhân sinh đẹp nhất lại đánh mất đi điều tốt đẹp nhất, hằn mới là thời điểm thống khổ nhất trong nhân sinh.
Đối mặt với người mình yêu mến, lại phải nói ra lời vĩnh viễn không gặp lại, giống như là ngọn lửa tình
yêu vừa mới thiệu đốt, lại muốn dùng tay dập tắt, hai chữ tàn nhẫn có thể nào hình dung được chứ?
Vẫn có đau lòng, nhưng cũng còn giữ được tôn nghiệm cơ bản của một nữ nhân.
Nội tâm Hàn Tam Thiên đã ấm, lại cực kỳ cay đắng,
nhìn qua Hạ Vi, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu Hàn Tam Thiên còn sống một ngày, Hạ Vi mãi mãi cũng là bằng hữu tốt nhất của ta."
Hạ Vi nghe vậy, trong chớp mắt trái tim đau đớn cũng ấm áp rất nhiều.
"Nhưng mà Hàn Tam Thiên tuyệt đối không phải
người bội tình bạc nghĩa, đối với thế tử của ta như thế, đối cái khác người cũng vậy." Nói xong, Hàn Tam Thiên nhìn Tê Tê một cái: "Chúng ta đi thôi."
Dứt lời, Hàn Tam Thiên hướng về phía Hạ Vi cúi đầu
một cái tỏ lòng biết ơn, mang theo Tê Tê quay người hướng đi ra ngoài điện.
Hạ Vi lệ rơi đầy mặt, ngây ngốc nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sắc mặt Hạ Nhiên lạnh lẽo, hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu, tức giận mà thét lên: "Hàn Tam Thiên, muội muội ta bị người chà đạp tôn nghiêm căn bản của một nữ nhân trên mặt đất, thậm chí... Thậm chí còn đưa đồ vật quý giá nhất của nàng giao cho với người, đổi lấy lại là thê lương và bị thảm trong quãng đời còn lại, người... Người vậy mà... Lại còn không nguyện ý?"