Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3357: "Không phải chứ?"




Nhìn thấy Hàn Tam Thiên thanh tỉnh, Tê Tê vừa kích động lại vui vẻ, trong lúc nhất thời ngồi xổm ở bên người Hàn Tam Thiên chân tay luống cuống.

"Đây là đâu?" Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn về

phía nóc nhà, thấy lạ lẫm vô cùng.

"Người thụ thương quả nặng nên hôn mê, cũng may Hạ Vi cầu xin tỷ tỷ nàng hỗ trợ, đêm qua dùng tuyết lớn phong bế thân thể của người để tránh thương



thế lan tràn, hôm nay dùng đan dược cứu ngươi." Tế

Tế nói.



"Hạ Vi?" Hàn Tam Thiên nghe đến cái tên này,

trong lòng không khỏi có chút áy náy, quay mắt nhìn lại đã thấy Hạ Vi cố nén đau đớn, lộ ra mỉm cười chậm rãi đi tới.

"Cảm ơn ngươi." Nhìn qua Hạ Vi, Hàn Tam Thiên

cũng dùng sức gạt ra một nụ cười, cảm kích nói.

"Không khách khí, Tam Thiên đại ca, lại nói, là tỷ tỷ.

ta đả thương người, cứu người cũng là chuyện

đương nhiên."

"Tỷ tỷ người đả thương ta cũng không sai, là Hàn Tam Thiên có lỗi với các ngươi mới đúng." Hàn Tam

Thiền xin lỗi nói,

"Không không không, Tam Thiên đại ca..."



"Được rồi được rồi." Tê Tê ngăn lời hai người, buồn bực nói: "Giằng co làm cái gì? Nếu như các ngươi cảm thấy muốn xin lỗi, vậy thì xin lỗi ta là được rồi."

Hai người gần như đồng thời trừng mắt liếc nhìn tên không biết xấu hổ này, sau đó lại nhìn nhau cười

một tiếng.

"Đúng rồi, Tam Thiên đại ca, vừa rồi tỷ tỷ cho người uống rất nhiều linh đan diệu dược, ngươi bây giờ cảm giác ra sao?" Bầu không khí đã tốt hơn nhiều,

Hạ Vi cũng tranh thủ thời gian hỏi thăm tình huống

của Hàn Tam Thiên.

Tê Tê cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, Tam Thiên, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào? Con mẹ nó, vừa rồi bà tám kia... Không, Hạ Nhiên lúc đầu đang xem xét



thân thể của ngươi, kết quả kiểm tra một vòng thì chau mày lại không lên tiếng cứ vậy mà đi, sẽ không phải nơi nào còn có vấn đề chứ?"

Nói xong, Tê Tê thậm chí nắm lấy thân thể Hàn Tam Thiên nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sợ ở bên ngoài còn có nơi nào đó không ổn.

Nghe đến lời nói của hai người, Hàn Tam Thiên lại

cảm thụ thân thể của mình, nhất thời cũng không khỏi nhíu mày.

"Không phải chứ?" Hàn Tam Thiên thì thào mà nói.

Lần này, đến lượt Tê Tê và Hạ Vi mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Một người như thế, hai người cũng là như thế. làm



sao không khiến người cảm thấy ngạc nhiên vạn phần chứ?

"Ta con mẹ nó, Hàn Tam Thiên, người đến tột cùng làm sao? Ngươi nói đi chứ, đừng lại giống như bà tám kia."

"Đúng vậy, Tam Thiên ca ca, chúng ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi đến cùng thế nào rồi, ngươi nói cho chúng ta biết đi."

Hàn Tam Thiên vẫn nhíu chặt hai mắt, sau một lúc lâu, lúc này mới quay mắt, nhìn về phía hai người đang trông mong nhìn anh, cuối cùng hội thần lại.

"Có... Có chút ly kỳ."

"A?" Hai người nhìn nhau một cái, càng há hốc mồm.

"Ta không biết nên nói với các người thế nào nữa, các ngươi đi theo ta."