Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3369: "Chỉ bằng ngươi?"






Nhưng vừa mới nhấc chân, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhớ tới gì đó, ngay sau đó đột nhiên cười ha



ha.

Người dẫn đầu nghe tiếng cười, dừng chân mà trông, nhìn qua Hàn Tam Thiên cười to không thôi, giống như nhìn đồ đần vậy. ..





"Hắn cười cái gì vậy?" Người dẫn đầu có chút kỳ

quái nhìn về phía Hàn Tam Thiên.

"Mới vừa rồi đánh hắn đến ngốc luôn rồi sao?"

Mấy tên thủ hạ nói xong, riêng phần mình nhìn qua

Hàn Tam Thiên, tràn ngập chỉ trỏ và khinh thường.

Không chỉ có bọn hắn sững sờ, liền ngay cả Hạ Vi lúc đầu khẩn trương bày ra tư thái phòng ngự cũng có chút ngốc, nhìn về phía Tê Tê, một đôi mắt đẹp tràn ngập nghi vấn, đến cùng anh đang làm gì vậy?

Tê Tê bất đắc dĩ trợn mắt, nhún nhún vai: "Ta lại không phải con giun trong bụng hắn, quỷ mới biết hắn đột nhiên làm sao mà lại như thế. Nhưng mà, chiếu theo ta ở cùng tiểu tử này lâu như thế mà



phán đoán, hẳn là đám người này sắp phải ăn đau khổ rồi."

"A?" Hạ Vi càng mông lung hơn, vừa rồi mới bị người ta một cước trực tiếp đá bay, tổn thương so với Tê Tê còn nặng hơn, thế mà... Lại có lực lượng nói người khác sẽ nếm mùi đau khổ sao?

Cho dù tất cả mọi người là một bạn, nhưng Hạ Vi cũng không nhịn được muốn mắng anh một tiếng.

Nhưng vào lúc này, Hàn Tam Thiên bên kia lại đột nhiên ngưng cười to, ngay sau đó, thần sắc đột nhiên nghiêm túc, đưa tay lên liền trực tiếp đập một chưởng vào trên lồng ngực của mình, nhất thời máu tươi lại điên cuồng phun ra.



Lần này, một đám người bao gồm cả Hạ Vi ở bên trong đều nhìn ngây ngốc, đây chính là cái gọi là

phản kích sao? Đây chính là cái gọi là cho người

khác nếm mùi đau khổ sao?

Làm sao nhìn thế nào cũng giống như tự mình hại mình vậy, chẳng lẽ, anh muốn thông qua loại phương thức này khiến đối phương kinh hãi? Dùng cái này để đạt được mục đích ta giết địch một trăm, tự tổn thương mình trăm vạn hay sao?

Đây cũng quá thần kỳ rồi đúng chứ?

Đối với Hạ Vi mà nói, cái gọi là giang hồ, chính là

chơi như thế có phải không?

Thừa dịp tất cả mọi người kinh ngạc há to mồm,



Hàn Tam Thiên đột nhiên nắm chặt đất cát dính không ít máu, ngay sau đó trực tiếp liền hướng về phía đám người kia ném tới.

Một đám người cao to vô thức đưa tay chặn lại, vốn cho rằng chỉ là hạt cát vô cùng bình thường, nhưng sau khi đụng một cái thì thân thể của bọn hắn liền nhất thời cảm thấy một trận nhói nhói kịch liệt.

Không ít người ở tại chỗ cảm thấy y phục như thiêu đốt, đau đớn kêu to, người dẫn đầu cũng ngăn lại đất cát, sau đó hạ mắt nhìn xuống cánh tay mình, vị trí bên trên cánh tay lúc nãy cản đất cát, vậy mà lưu lại một cái hố lớn chừng ngón cái, da thịt và máu tươi bị ăn mòn trở thành chất lỏng màu đen chậm rãi chảy xuống.



Tên ngốc này, đây là đồ vật gì?

Sắc mặt lạnh lẽo, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Hàn Tam Thiên đã mang theo Tê Tê và Hạ Vi hướng về

phía dưới núi chạy tới.

Người dẫn đầu tức giận quát một tiếng: "Đuổi theo

cho ta."

Một giây sau, vài người thân vận hắc khí, nhanh

chóng truy kích.

Cho dù lúc này Hàn Tam Thiên đã chạy ra khoảng cách không ngắn, nhưng anh không có cách nào vận khí, cho dù có Tê Tê và Hạ Vi lôi đi, nhưng tốc độ cũng không nhanh, trái lại còn ảnh hưởng tốc độ tiến lên của hai người.



Thời điểm vẫn còn cách chân núi một khoảng người dẫn đầu hét lớn một tiếng, một đạo hắc ảnh liền bay qua đỉnh đầu của ba người, rơi xuống đất trước mặt bọn họ.

"Bọn chuột nhắt âm hiểm, ngươi cũng chỉ có chút

bản lãnh này thôi sao?" Người dẫn đầu quay người

trở lại, mặt mũi tràn đầy sát ý, lạnh lùng khinh thường nhìn qua ba người Hàn Tam Thiên.

"Ông nội có rất nhiều, nhưng số người chịu không được." Hàn Tam Thiện bảo hộ hai người ở phía sau,

lạnh giọng đáp.

"Chỉ bằng ngươi?" Người dẫn đầu ha ha ngửa đầu

cười to: "Liền ngay cả chạy trốn cũng phải cần

người khác mang theo người, người cũng dám ở



trước mặt lão tử khoác lác như vậy sao?"

Dứt lời, ở phía sau Hàn Tam Thiên, mấy người thuộc hạ kia cũng chạy tới, vây quanh trước sau ba người

bọn họ.