Đầu của nó có kích cỡ tương đương một con cừu nhỏ, ánh sáng trên thân cũng ảm đạm rất nhiều.
Hàn Tam Thiên là lạ nhìn về phía Tê Tê, hiển nhiên
đang chất vấn tên ngốc này, ác chi Thao Thiết đến
cùng đã trải qua chuyện gì.
Dù sao sau khi tiến vào đào chi nguyên, ác chi Thao
Thiết xảy ra chuyện gì thì chỉ có chính Tê Tê mới
biết được, sau khi Hàn Tam Thiên tỉnh lại có hỏi,
hắn cũng nói ác chi Thao Thiết đang ở một nơi rất
tốt đẹp, nói mình không nên đi quấy rầy hắn.
Bà nội nó, đây mà là một nơi tốt đẹp sao?
Từ một quái vật lớn như vậy, hiện tại biến thành một con dê? Biết thì nói là một nơi rất tốt đẹp, không biết còn tưởng rằng là chỗ nào đó hút thuốc phiện.
Tê Tê cũng rất bất đắc dĩ, một mặt vô tội nhìn qua Hàn Tam Thiên, rồi mới buông tay, hoàn toàn là bộ
dáng ta cũng không biết chuyện gì: "Thật... Thật sự không liên quan đến ta, nó thật sự ở một nơi rất tốt
đẹp, đừng nói nó là một con quái thủ, chính là ta, cũng lưu luyến quên đường về."
Nhìn thấy Tê Tê vẫn nói như thế, trong mắt Hàn Tam Thiên hơi có chút bất mãn.
"Quay lại tính sổ với ngươi." Có Hạ Nhiên ở đây, Hàn Tam Thiên cũng không thể nhiều lời, trừng mắt liếc tên ngốc này, Hàn Tam Thiên mấy bước đi đến bên cạnh ác chi Thao Thiết, có chút đưa tay, có chút
đau lòng vuốt ve lưng của nó.
Không chỉ đã nhỏ lại không biết bao nhiêu vòng, toàn bộ thân hình cũng gây rất nhiều, người muốn nói nó bị người ngược đãi một vòng Hàn Tam Thiên
cũng tuyệt đối không nghi ngờ.
Ngày xưa làm chiến hữu, thậm chí đã cứu "Bằng
hữu" Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên tràn đầy áy
náy.
Nhưng ngay khi Hàn Tam Thiên áy náy vạn phần, lúc này Hàn Tam Thiên đột nhiên phát hiện, dường như... Ác chi Thao Thiết có chút kỳ quái.
Ở trong cái miệng không lớn ở phía dưới mắt của nó có chút hé mở, bên trong lộ ra một mảnh nhỏ màu trắng như ẩn như hiện.
"Đây là cái gì?" Hàn Tam Thiên nhướng mày, ngay sau đó ngồi xổm ở chính diện ác chi Thao Thiết, xuyên thấu qua khe hở trên miệng của nó dùng sức
lại cẩn thận nhìn một chút bản thể màu trắng lộ ra
ngoài đến tột cùng là cái gì.
Càng xem, cả người Hàn Tam Thiên càng thấy bị
mê hoặc.
Bản thể tựa hồ là đồ vật hình tròn, giống như quả cầu, không lớn, ước chừng to bằng trứng ngỗng.
"Có thể phun ra cho ta xem một chút hay không?"
Hàn Tam Thiên nhìn ác chi Thao Thiết một cái.
Mặc dù nó không có cách nào nói chuyện, nhưng một trận chiến ở thành U Minh khiến Hàn Tam Thiện phi thường khẳng định, nó có thể nghe hiểu được chính mình nói cái gì.
Ác chi Thao Thiết nhìn Hàn Tam Thiên một cái, tựa
hồ do dự một lát, sau đó nó có chút cúi đầu, nhẹ nhàng xòe miệng ra trên mặt đất, một đồ vật tròn vo liền trong nháy mắt từ trong miệng nó lăn ra.
"Trứng?" Hàn Tam Thiền triệt để choáng váng.
Có thể từ trong khe miệng lộ ra ngoài thì nhìn thấy quả trứng thật sự có màu trắng, nhưng trên thực tế khi toàn bộ trứng hoàn toàn rơi xuống, Hàn Tam Thiên mới thấy rõ ràng nó cũng không phải trứng màu trắng.
Mà là trứng nhiều màu sắc.
Trừ bỏ màu trắng đã nhìn thấy, bên trên quả trứng vẫn pha tạp đường vẫn cấu tạo thành màu vàng, màu đỏ, chính là một quả trứng ngũ sắc.
Chỉ là Hàn Tam Thiên thực tế không hiểu, ác chi Thao Thiết đi đâu để lấy được quả trứng này? Nó ngậm trong miệng lại là ý gì?
Chờ Hàn Tam Thiên xem hết, anh đang chuẩn bị dùng tay đi kiểm tra, ác chi Thao Thiết bên kia cũng đã cẩn thận từng li từng tí ngậm trứng vào lại trong miệng một lần nữa, như sỘ ai đoạn trứng của nó vậy.
Mẹ nó.
Hàn Tam Thiên suy nghĩ mãi không ra, không biết
tên ngốc này cuối cùng đang làm gì.
Ngược lại là Hạ Nhiên bên cạnh cười một tiếng, nói ra một chuyện khiến Hàn Tam Thiên càng thêm
ngây ngốc...