"Hắc." Lão đầu nhìn qua thịt cá trên bàn, không đành lòng mình cười ra tiếng, không biết là vui vẻ, hay là như thế nào.
"Loại cá này chỉ ở dưới ánh trăng, xuyên qua mặt
nước, vảy màu trắng giao hội ánh trăng, như là trăng trong nước. Nhưng bởi vì lưng biến đen, cho nên nhìn lại, liền như là mặt quỷ do ánh trăng chiếu ngược xuống nước, thế nên mới gọi là cá quỷ ánh trăng."
Lắc đầu, hắn đứng dậy lấy hai khối thịt cá đã nấu xong trong lò ra, chia đều thịt cá, rồi mới đưa tới bên người Tê Tê và Hạ Vi, nhưng lại chưa đưa cho Hàn Tam Thiên, hắn cười nói: "Nó có chất thịt tươi ngon, ba vị nếm thử đi."
Hai người gật đầu, nhưng Hàn Tam Thiên bên này lại có chút xấu hổ, chỉ có điều nghĩ đến lúc trước lão đầu đã ném cho mình một khối, Hàn Tam Thiên ngược lại không nói gì, đứng dậy liền chuẩn bị muốn bỏ khối cá của mình vào trong ấm nước.
Lão đầu mỉm cười, hướng về phía Hàn Tam Thiên lắc đầu, sau đó hắn đem khối thịt cá tươi trên bàn kia đưa cho Hàn Tam Thiên...
Cái quỷ gì vậy?
Bọn hắn ăn chín? Ta ăn sống?
Mặc dù người xưa có câu nhìn đồ ăn đánh giá con
người, nhưng như thế không khỏi cũng quả miễn
cưỡng đúng không?
Đơn thuần xét tướng mạo, Hàn Tam Thiên hiển nhiên cũng là người văn minh, ngược lại Tê Tê càng giống loại ăn lông ở lỗ kia mới đúng chứ?
"Lão tiên sinh, ta... Không ăn thịt sống." Hàn Tam Thiên có chút xấu hổ.
"Không, người muốn ăn." Lão đầu khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ, nhìn xem thái độ kiên quyết của lão đầu, chỉ có thể ngồi xuống, cho dù bên kia Tê Tê đã bởi vì đãi ngộ khác biệt này mà bắt
đầu vừa ăn vừa cười trộm, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn cầm thịt tươi lão đầu đưa tới, cắn nhẹ.
Lão đầu rất hài lòng cười cười: "Ba vị, cảm giác như thế nào?"
Hạ Vi có chút không đành lòng Hàn Tam Thiên ăn thịt sống, nhưng mà lão đầu hỏi thì cũng chỉ có thể trả lời: "Chất thịt tinh tế, mềm ngọt vô cùng."
"Đây quả thật chính là món thịt cá được nấu đơn giản nhất mà ta từng nếm qua, nhưng hương vị lại là tốt nhất." Tê Tê cũng trả lời.
Lão đầu gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Hàn Tam Thiên, Tê Tê và Hạ Vi cũng đồng thời ném ánh mắt qua, chỉ là một người cảm thấy buồn cười, một
người lại rất đồng tình.
Hàn Tam Thiên nhai mấy ngụm, vị giác bên trên đầu lưỡi thống khổ đang không ngừng bị kích thích, ăn ngon mà Tề Tế và Hạ Vi nói đến anh một chút cũng không có cảm giác, lúc này giống như mang hỗn hợp ngọn nến và mảnh gỗ vụn nhai vào trong miệng tạo thành một loại mùi lạ, thậm chí còn có vị cay đắng nhàn nhạt, khiến Hàn Tam Thiên không khỏi
chau mày.
"Xem ra công tử ngươi còn chưa ăn quen." Lão đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, đao lại rơi xuống, lại cắt khối thịt cá tiếp theo, đưa tới trước mặt Hàn Tam Thiên: "Ăn nhiều mấy miếng nữa thì sẽ quen thôi."
"Ha ha." Nhìn thấy một màn như thế, Tê Tê bên kia
cười trên nỗi đau của người khác, thực tế nhịn không được, cười ra tiếng.
Hạ Vi trách cứ trừng mắt liếc Tê Tê, không cho phép trêu đùa Hàn Tam Thiên.
Lão đầu tựa hồ cũng nhìn ra chỗ khó khăn của Hàn
Tam Thiên, nhẹ nhàng bưng nước lên uống một ngụm, nói tiếp: "Đây là sinh vật duy nhất có thể tồn tại bên trong vạn vật ở cực tuyết chi địa, cũng là đồ ăn duy nhất có thể giúp sinh mệnh kéo dài."