Lão đầu giày vò xong, nhìn qua một khối thịt cá cuối cùng trên tay, đưa nó đặt ở trên tay Hạ Vi, thở
dài một tiếng: "Thật sự là nghiệt duyên, mới đánh cá trở về, một chút liền không còn. Đây là nửa khối cuối cùng, lát nữa lại cho hắn ăn một lần."
Hạ Vi gật gật đầu.
Khổ khổ lắc đầu, lão đầu đứng dậy ngồi trở lại trước bàn của mình, cẩn thận tiến hành một lần thanh lý một chút xíu thịt cả cuối cùng còn lại.
Tê Tê và Hạ Vi tranh thủ thời gian ngồi trở lại bên cạnh Hàn Tam Thiên, khẩn trương quan sát tình
huống của Hàn Tam Thiên.
Lão đầu lầu bầu rồi một câu: "Nếu như máu của cô
nương thật sự giống như người nói, như vậy hiện tại, bản thân hắn đã bắt đầu có ý chí cầu sinh rồi."
"Ngươi xác định bấy nhiêu máu kia đã đủ rồi sao?"
Tê Tê nghi ngờ nói.
Lão đầu nhẹ gật đầu: "Yên tâm, dư xài."
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù thật có chút không tin, nhưng nhớ tới vừa rồi Hàn Tam Thiên cũng dùng phương pháp như vậy mà khuôn mặt cấp tốc trở nên hồng hào, hai người cuối cùng vẫn gật đầu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên trên
giường.
"Lão Hàn, Tô Nghênh Hạ." Tê Tê xẹt tới.
Lời này vừa nói ra, ngón tay Hàn Tam Thiên bỗng
nhiên có chút nhúc nhích...
"Có phản ứng."
Nhìn đến nơi này, Tê Tê vội vàng hô to.
Theo hắn hô lên, Hạ Vi tranh thủ thời gian nhìn sang, liền ngay cả lão đầu bên kia lúc này cũng buông xuống đồ vật trong tay, chậm rãi không khỏi ngẩng đầu trông lại.
"Nhanh như thế mà đã có phản ứng rồi?" Lão đầu
nghi hoặc hỏi một chút.
Tê Tê cười hắc hắc, là hắn biết rõ chỉ cần tên ngốc Hàn Tam Thiên chỉ còn một hơi, chỉ cần nghe tới ba chữ Tô Nghênh Hạ thì có thể lập tức biến thành một
đầu vòi rồng.
"Lão Hàn, ngươi còn bất tỉnh, Tô Nghênh Hạ sẽ bỏ
đi cùng người khác." Tê Tê thấy hữu hiệu, không khỏi lại nói thêm một tiếng.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên lại có thêm một ngón tay bỗng nhiên nhúc nhích.
Hàn Tam Thiên hoàn toàn trong hôn mê, chỉ nhớ rõ
mình tựa hồ đang ngủ say ở trong một vùng tăm tối, lại đột nhiên có từng tia từng tia ánh sáng chiếu vào trên mặt của mình, mở mắt ra miễn cưỡng nhìn
lại, đã thấy Tô Nghênh Hạ mang theo Hàn Niệm, trong tay cầm một cây nến, chậm rãi đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn qua anh,
Nhưng cho dù không xa, lại tựa hồ luôn luôn cảm giác rất xa, loại cảm giác này rất kỳ quái, cũng làm cho Hàn Tam Thiên có chút bối rối. Anh giãy giụa
muốn ngồi dậy, lại phát hiện tứ chi của mình vào giờ phút này căn bản không thể khống chế.
Ngay sau đó, Hàn Niệm nhìn anh phất phất tay, Tô Nghênh Hạ hướng về phía anh mỉm cười, thân ảnh
hai người bắt đầu chậm rãi lùi lại.
Hàn Tam Thiên rất hoảng, nhưng vô luận anh muốn ngồi dậy như thế nào, dùng sức như thế nào, lại y nguyên vô năng nằm ở nơi đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, càng lùi càng xa, càng lùi càng xa, thẳng đến khi hóa thành một điểm sáng, hoàn toàn biến mất.