Nhưng chân vừa phóng ra một bước, đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy một trận ánh sáng từ trước mắt xẹt qua, lại định nhãn nhìn một cái, cửa đã bị người mở ra, tia sáng kia cũng trực tiếp liền xông ra ngoài.
Hắn vô thức có chút quay mắt, lúc này trên giường làm gì còn có thân ảnh Hàn Tam Thiên nữa? Chỉ còn lại một cái giường nát và mấy mảnh vải Hạ Vi cột vào vết thương đang đặt lung tung trên đó.
"Con mẹ nó, Hàn Tam Thiên..." Tê Tê kinh ngạc
không thôi.
Hạ Vi cũng rất lâu mới chầm chậm lấy lại tinh thần, nhưng so sánh với Tê Tê, nàng cũng đã tốt lắm rồi, bởi vì lúc này lão đầu hiện ra một tư thế như bị cấm chỉ, ngẩn người như bị ngưng kết, hai mắt mở to.
Hắn...
Hắn mới vừa trông thấy cái gì?
Hắn không khỏi xoa xoa đôi mắt già nua của mình, hắn thật hoài nghi mình mới vừa rồi không phải nhìn lầm, hắn chỉ thấy một vệt ánh sáng đột nhiên xoẹt qua một chút liền không thấy đâu nữa.
Người...
Có thể có được tốc độ như vậy sao?
Vẫn là một người bình thường lúc trước cũng giống như hắn, bay cũng phải dựa vào người khác mang
di?
"Ầm!"
Gần như trong nháy mắt khi ba người ngây người, xuyên thấu qua cửa phòng không lớn, chỉ thấy không gian bên ngoài có ánh lửa bắn ra bốn phía, ánh sáng chiếu rọi điên cuồng, kéo theo còn có âm thanh kinh khủng ầm ầm...
Ba người nhìn nhau một cái, há to miệng, một giây sau, gần như đồng thời hướng về phía cửa tiến
đến...
Khi ba người đi tới cửa, trên mặt ba người bởi vì bị phản chiếu lại mà ngũ quan lập tức hiện lên mười
màu.
Trong không gian, kim quang rực rỡ trên người Hàn Tam Thiên cuồng phát, hai tay nắm chặt, đối mặt với xúc tu một lần nữa từ bốn phương tám hướng đánh tới, tay trái bắt lấy một đầu, một quyền liên trực tiếp đánh tới.
Nhất thời, xúc tu bị trực tiếp đập vào phía trên tường đất, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, chỗ xúc tu bị đánh trực tiếp xuất hiện một cái vết lõm sâu gần nửa mét.
Xoay tay lại, tay phải khẽ cong, một khuỷu tay lại trực tiếp đối đầu với xúc tu bên kia, khuỷu tay này
đánh tới, xúc tu trực tiếp bị đánh văng vào trên tường đất sâu mấy mét.
Mà gần như đồng thời, bốn năm con xúc tu cũng đánh tới phía dưới chân của Hàn Tam Thiên, trong đó có một đầu trực tiếp cuốn lấy đùi phải của Hàn Tam Thiên.
Ba người nhất thời gấp đến độ muốn kinh hộ.
Hàn Tam Thiên mặt không biểu tình, trực tiếp khẽ quấn chân sau, toàn bộ quấn quanh mấy đầu xúc tu bên trên chân mình, rồi mới đột nhiên nhấc lên,
"Phốc!"
Xúc tu trực tiếp bị trừ tận gốc đoạn, bị vùi vào trong đất cuối cùng điên cuồng phun ra chất lỏng.
"Tên ngốc này... sao đột nhiên lại như thế?" Tê Tê nhìn trợn cả mắt lên rồi, hắn thậm chí lờ mờ cảm thấy lúc này Hàn Tam Thiên thậm chí so với thời kỳ toàn thịnh lúc trước còn muốn hung mãnh hơn.
Hạ Vi càng không cần nhiều lời, đây là nàng lần thứ nhất nhìn thấy Hàn Tam Thiên chân chính hiện ra bản lĩnh của anh.
Soái khí đến không hợp thói thường.
Không chỉ là người soái, ngay cả mỗi một chiêu một thức của anh đều soái khí đến không thể chịu được,
nếu như nói lúc trước Hạ Vi tâm động đối với Hàn Tam Thiên, càng nhiều là bởi vì anh lớn lên đẹp mắt, lại rất có phong thái nho nhã, như vậy hiện tại, Hạ Vi đối với Hàn Tam Thiên không chỉ là tâm động, mà
là một thiếu nữ bị vẻ bá đạo và bễ nghễ của Hàn Tam Thiên hấp dẫn, khiến nàng điên cuồng mê
luyến.