Ông lão cười nhẹ không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên thiên ngôn vạn ngữ.
“Chờ một chút, chờ một chút, các người định làm gì vậy? Định làm một vố lớn sao? Ta chẳng hiểu gì cả.” Xuyên Sơn Giáp vô cùng hoang mang, buồn bực nhìn hai người bọn họ.
Hạ Vi cũng bối rối không hiểu ra sao, kỳ quái nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Đúng vậy, Tam Thiên ca ca, sao lại... sao lại làm một vố lớn lớn chứ? Chúng ta... chúng ta định làm gì?"
Hàn Tam Thiên và ông lão nhìn nhau cười, sau đó
gần như đồng thời thốt ra: “Đào kho báu!"
Đào kho báu?
Nghe được câu trả lời này, Hạ Vi và Xuyên Sơn Giáp kỳ quái quay sang nhìn nhau khó hiểu, đào kho báu
gì chứ?
Chẳng lẽ dưới lòng đất này còn có kho báu gi sao?
Hàn Tam Thiên mỉm cười, không để ý đến hai người
còn đang hoang mang, nói: “Việc này không nên chậm trễ, tốt hơn là nên khởi hành ngay bây giờ.”
“Nhưng lúc này bên ngoài đang là ngày tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ xuống thấp đến mức gần như khiến cho người ta phẫn nộ, một khi đi ra ngoài thì nháy mắt sẽ đông cứng thành một khối băng, ta sợ
rằng đến lúc đó còn chưa đào được kho báu thì
ngược lại chúng ta đã trở thành thức ăn rồi." Ông
lão khẽ nói.
"Không sao đâu." Hàn Tam Thiên cười nói.
Tuy rằng lúc này quả thực đang là ngày tuyết rơi dày đặc, đối với Hàn Tam Thiên mà nói tuyệt đối
không phải là chuyện tốt, nhưng ít nhất phong ấn trên đất của Hàn Tam Thiên lúc này cũng tạm thời bị trấn áp.
Nhân lúc máu của Phượng Hoàng vẫn còn trong cơ thể giúp anh trấn áp, lúc này ngược lại chính là cơ hội tốt nhất cho Hàn Tam Thiên.
Nếu không đợi đến khi ba ngày tuyết rơi dày đặc trôi qua thì áp chế trên người Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ khôi phục lại, giống như một người bình thường. Đối với Hàn Tam Thiên khi đó mà nói, cho dù không có trở ngại từ thời tiết thì anh cũng chỉ có
thể ngây ngốc giương mắt nhìn kho báu này.
"Lão tiên sinh nguyện ý tin tưởng ta sao?" Hàn Tam
Thiên hỏi.
Ông lão cười nói: "Ta có thể không tin tưởng sao? Cho dù không tin thì cũng còn biện pháp gì khác nữa chứ? Ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện không may thì chẳng phải ta cũng không lấy được tiền à? Chẳng phải vẫn phải đi đến cái động kia của ta ngây ngốc chờ chết hay sao?"
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng: “Nhưng thật ra Tam Thiên ta trước tiên có thể giữ lại kho báu."
“Giữ một động lớn như vậy thì có tác dụng gì?" Ông lão cười hỏi: “Lão hủ ta đây đều đã sắp thành bộ
xương khô rồi, có thể mang chúng đi đâu chứ?"
Hàn Tam Thiên vô cùng bất đắc dĩ: “Tam Thiên ta
có thể bảo Xuyên Sơn Giáp giúp ngài chuyển đến nơi ngài muốn."
“Quên đi, lão hủ ta đây cũng không muốn lấy đồ
của người chết, người cho ta tiền, ta cho người bảo vật, tiêu xài cũng an tâm." Ông lão cười nói.
Hàn Tam Thiên cười đáp: “Vậy ngài chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát."
Ông lão gật gật đầu: “Chờ ta một lát, ta mang theo
vài thứ."
Nói xong, ông lão cầm mấy viên trứng cá màu xanh biếc đứng dậy đi đến góc nhà bên kia, mở ra mấy
ngăn tủ cũng tràn đầy tro bụi rồi ở bên trong lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.
Xuyên Sơn Giáp kỳ quái sờ sờ đầu mình, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, nhưng trong lòng hắn đột nhiên lại có cảm giác rõ ràng là tất cả mọi thứ đang bị người khác an bài.
Hắn lại kỳ quái nhìn về phía Hàn Tam Thiên, trong mắt thậm chí còn có một loại ý tứ người tốt nhất là
nên cho ta một lời giải thích.