Ông lão gật đầu sau đó giơ tay lên, dường như đang ấn thứ gì đó sau cánh cửa, chỉ trong nháy mắt, đất dẻo cao su khổng lồ liền đột nhiên trực
tiếp bay thẳng lên trên, giống hệt như lúc đám người Xuyên Sơn Giáp lần đầu tiên nhìn thấy nó.
“Lên đường."
Hàn Tam Thiên khẽ hô lên một tiếng, chỉ một giây sau, một vòng tròn ánh sáng vàng khổng lồ tản ra trực tiếp vây quanh ba người, tay Hàn Tam Thiên khẽ đỡ lấy người ông lão, sau đó đột nhiên thẳng tắp bay lên trời.
Hạ Vi theo sát phía sau, Xuyên Sơn Giáp trên lưng vác túi đen phụ trách bọc hậu.
Càng nhìn Hạ Vi, Xuyên Sơn Giáp lại càng buồn bực: “Bà nội nó chứ, đúng là con mẹ nó đãi ngộ dành cho người đẹp cực kỳ khác nhau, nhiều hơn
tất cả chúng ta một vòng bảo hộ."
“Haizz, mà ông đây thì sao, con mẹ nó lại còn phải cõng thêm đồ đạc."
Nhìn thấy trên người Hạ Vi có thêm một vòng năng lượng bảo hộ, Xuyên Sơn Giáp vừa ước ao vừa thèm
muốn...
Ở phía trên hắn, Hàn Tam Thiên đang thêm đất dẻo cao su vào chân năng của mình, sau khi một âm thanh trầm đục vô cùng lớn vang lên, băng tuyết dần dần tan vỡ, bốn người bọn họ cũng lập tức rơi xuống đất.
Ngay khi vừa chạm đất, gần như cùng lúc, cả bốn người đều phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cơ hồ đều là một mảnh trắng toát, phảng phất như ngàn dặm đều bị đóng
băng, trời đất một màu.
“Con mẹ nó, lúc đi vào và lúc đi ra hoàn toàn là hai thế giới mà." Xuyên Sơn Giáp không nhịn được thốt
lên.
Điều này sao có thể chứ?
Lớp tuyết bị đất dẻo cao su kia xuyên qua sâu hơn
một mét, hơn nữa hơn một nửa của một mét này, tuyết đã trực tiếp ngưng tụ thành bằng rắn.
“Cảm giác thật là lạnh." Hạ Vi cũng không nhịn được mà nói.
Gió lạnh gào thét, ngay cả vỏ bọc năng lượng
khổng lồ cũng bị những cơn gió lạnh thấu xương này quét cho lồi lồi lõm lõm, may mà Hạ Vi không chỉ được bảo vệ bởi vòng năng lượng này mà còn có cả một vỏ bọc năng lượng nhỏ của riêng mình nữa.
Bên trong vòng năng lượng nhỏ vô cùng ấm áp, nước ấm khi trước uống vào lúc này cũng có thể cung cấp cho cơ thể một lượng nhiệt nhất định, nghĩ đến đây, Hạ Vi không khỏi nhìn về phía Hàn Tam Thiên một cái, cảm thấy anh thực sự rất chu đáo và cẩn thận.
"Ta đã sống ở đây mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên lão hủ ta đây thực sự được nhìn thấy diện mạo chân chính của vùng đất này khi tuyết cực." Ông lão cười khổ nói.
“Sẽ còn có thể nhìn thấy càng nhiều." Hàn Tam Thiên nói xong, chân năng liền động một cái, trực tiếp bay về phía hồ nước đằng sau dãy núi trập
trùng.
vừa băng qua khỏi ngọn núi, cảnh vật đã sớm bất đồng, phong cảnh tuyết rơi lạnh mà đẹp, đẹp đến tận cùng, ngay cả trong không khí cũng bởi vì nhiệt độ quá thấp mà tràn ngập khỉ trắng, mờ mờ ảo ảo hệt như tiên cảnh.
Nhìn vùng đất tuyết xa, lại nhìn về phía mặt hồ trong thung lũng lúc này giống như một đạo phong cảnh tuyến vô cùng khác biệt, đường nét hoa văn tựa như hình bát quái, tốc độ đông cứng của băng
tuyết lại càng làm cho nó thoạt nhìn càng thêm khí
thế.
Giống như có một vị cao nhân đắc đạo nào đó đã từng bày binh bố trận ở đây, vẽ nên một quẻ vấn
đạo.
“Chúng ta đến rồi." Hàn Tam Thiên thấp giọng nói một câu, sau đó liền trực tiếp dẫn theo ba người kia đi tới bên hồ.
"Bắt đầu vào việc thôi."