Ngọn lửa bùng cháy, thiên hỏa hóa hình trông giống như một khẩu súng khổng lồ màu đỏ, nhắm thẳng vào lỗ nhỏ phá băng mà vào.
Bum!
Băng mặc dù rắn chắc nhưng sức công phá của thiên hỏa cũng vô cùng dữ dội, chỉ trong tích tắc, băng cứng tập tức vỡ tan, một cái hố có đường kính
ước chừng một mét nháy mắt được hình thành.
Lớp băng sâu gần hai mét, hơn nữa còn đông cứng vô cùng chặt chẽ, không ngừng toát ra từng trận khí lạnh, nhưng thoạt nhìn bề ngoài lại trông giống như một tảng đá bình thường.
Nếu là bình thường muốn tạc vỡ tầng băng này thì e là người bình thường căn bản nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, nhưng đối với Hàn Tam Thiên lại chẳng khác gì bùn đất cả.
Ở giữa lớp băng, bên dưới lớp băng hình tròn đường kính một mét có thể nhìn thấy rõ nước suối bên trong hồ.
Nước này có màu xanh đậm, tầm nhìn cực thấp.
Thu hồi thiên hỏa, Hàn Tam Thiên liên hạ xuống đất, hơi hơi nhìn về phía ông lão, nhẹ giọng nói: “Tiếp theo làm như thế nào?"
“Thời xưa có giết gà dọa khỉ, mà bây giờ người và ta đến đây giết trứng cá để dọa cá, ngược lại cũng có một phen lạc thú." Ông lão cười cười, sau đó nói: "Lão hủ ta đây độc lại độc vãng cả nửa đời người, có thể cùng người làm chuyện như thế này, quả
thực là một kỷ niệm vô cùng thú vị."
Ông lão vừa dứt lời, tay Hàn Tam Thiên liền động một cái, dùng chân năng hút không ít nước hồ lên.
Khí lạnh của nước suối lập tức tỏa ra, mặc dù chưa kết băng nhưng hiển nhiên là nhiệt độ của nó cũng không thấp hơn bằng quá nhiều.
Ông lão lấy ra những viên trứng cá màu xanh đã chuẩn bị trước đó ném cho Hàn Tam Thiên, sau khi nhận lấy trứng cá, tay Hàn Tam Thiên lại động một cái, nổ ra một cái hố nhỏ trên mặt đất rồi đặt băng
thủy linh lung vào, cuối cùng để trứng cá vào bên
trong.
Nhìn thấy thao tác này của Hàn Tam Thiên, Hạ Vi lo lắng không thôi, nói: “Nước này lạnh như vậy, cho dù là chúng ta thì sợ rằng cũng sẽ bị tê cóng trong nháy mắt, bỏ mấy viên trứng cá này vào liệu có bị đông chết không?"
Ông lão mỉm cười: “Người phương nào thì sẽ quen khí hậu phương ấy, cô nương không cần lo lắng."
Nói xong, ông lão ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tam
Thiên rồi gật gật đầu với anh, tỏ ý anh có thể bắt đầu rồi.
"Xuyên Sơn Giáp, chăm sóc tốt cho chúng." Hàn Tam Thiên dặn dò một câu, trong tay lại động một cái, thuận tay mò ra một đám trứng cá xanh đang ngâm trong nước rồi ném xuống cái hố trong hồ.
Nói ra cũng thật kỳ quái, đám trứng cá xanh được ngâm trong nước đã nhanh chóng lấy lại sức sống, sau khi bị ném vào vùng nước rộng lớn hơn, bề mặt chúng liền xuất hiện thêm rất nhiều bọt nước.
“Hàn công tử, động thủ." Ông lão vội vàng hô lên.
Hàn Tam Thiên cũng không nhàn rỗi, trở tay một cái, thiên hỏa lập tức cuồn cuộn trong lòng bàn tay.
Chỉ một giây sau, thiên hỏa trong tay Hàn Tam Thiên lập tức lao ra, trực tiếp nhắm về phía những
viên trứng cá màu xanh đang nổi trên mặt nước.
**Dành!
Bị một luồng nhiệt độ cao tấn công bất ngờ, những bọt nước phía trên bề mặt đám trứng lập tức bùng phát điên cuồng, thậm chí còn có một chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra từ bên trong, lan dần xuống
dưới.
Ông lão lúc này ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Bọn chúng đến rồi.”
Gần như ngay khi ông lão vừa nói dứt lời, tất cả mọi người liền có thể mơ hồ nghe thấy nghe thấy từng đợt âm thanh chuyển động của nước loáng thoáng bên dưới lớp băng dày, mặc dù dị thường này rất nhỏ, nhưng đối với người có thần thức như Hàn Tam Thiên thì cũng hoàn toàn đủ rồi.