Thành thật mà nói, Hàn Tam Thiên đã quen dùng kiếm, vì vậy những thứ như đại đao cũng không phù hợp, thiết chùy cùng các loại vũ khí hạng nặng khác lại càng không nằm trong phạm vi suy nghĩ.
Dao găm cùng các loại vũ khí ngắn khác cũng hoàn.
toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ, bởi vì những thứ đó quá ngắn, lấy ra cũng tự cảm thấy nó
tầm thường.
Nhưng ngoài những thứ này ra, dường như cũng không có bất cứ vũ khí nào thuận tay cả, tất cả đều là vàng ngọc sáng lấp lánh, không biết nên chọn
thử nào.
Đột nhiên, đôi mắt Hàn Tam Thiên hơi nheo lại, ánh
mắt khóa chặt vào một thứ vô cùng kỳ lạ......
Trong đống bảo vật tràn ngập ánh vàng rực rỡ chất cao như núi, có lẽ là do lúc trước đã lấy ra một đống
lớn, vì vậy bên trong ngọn núi bảo vật kia lúc này
đột nhiên lộ ra một thứ, so với những bảo vật khác, phải nói rằng nó vô cùng độc đáo.
Tất nhiên, sự độc đáo này cũng mang theo một sự sỉ nhục nhất định.
Cái này giống như là khi bạn tìm thấy một thứ cực kỳ xấu xí trong số những người đẹp.
Trên thân của nó không chỉ không có ánh sáng vàng của kim khí, cũng càng không có màu của
ngọc khí mà là đen sì sì giống như một thứ gì đó
vừa mới được đào ra từ trong than đá.
Vật này có hình dạng như một cây gậy nhưng cũng không dài lắm, chỉ tầm khoảng một mét, giống như chiều dài của một thanh kiếm.
“Cải thứ này là cái quái gì vậy?"
Hàn Tam Thiên nhìn cây gậy này, đột nhiên cảm thấy khá thích thú.
Có lẽ là do ăn thịt ăn cá quá nhiều rồi, đột nhiên chen vào một ít rau xanh lại thành ra đặc biệt hấp dẫn.
“Mới chỉ nghe qua rồng thích vàng bạc châu báu chứ chưa từng nghe qua rồng thích cái thứ đen thui như thế này, cái thứ đồ chơi này sao lại chui vào đây được nhỉ?"
Hàn Tam Thiên vừa cau mày vừa khẽ động tay một cái, thứ đồ chơi màu đen kia liền lập tức từ trong nhẫn trữ vật bay thẳng vào tay anh.
Vừa cầm gậy vào tay, lông mày của Hàn Tam Thiên lại càng nhíu chặt hơn.
Đây là thứ gì?
Rất nhẹ, còn nhẹ hơn cả một khối sắt, thậm chí Hàn
Tam Thiên còn có cảm giác cái gậy này được làm bằng nhựa.
Phía chóp gây tròn tròn, đừng nói là dùng để đảm tường, cho dù là dùng để đâm người cũng chưa chắc đã thấy đau. Nếu nói nó giống cái gì, thì Hàn Tam Thiên cảm thấy nó trông hơi giống một cây gậy
nhóm lửa.
Hàn Tam Thiện bất lực lắc lắc đầu sau đó thử đùa nghịch với cây gậy, có thể là do đứng ngây ngốc ở nơi này quá nhàm chán. Khi đầu gậy vừa chạm vào vách tường thịt liền vang lên một tiếng động vô cùng thanh thúy, quả nhiên là không ra gì.
"Thôi bỏ đi."
Hàn Tam Thiên nhàm chán chép chép miệng, cũng
không biết tại sao mình lại như bị ma xui quỷ khiến
lấy cái thứ này ra, lại còn rảnh rỗi đùa nghịch với nó.
Anh tùy tiện ném cây gậy xuống đất, sau đó một lần nữa dùng thần thức đi vào bên trong nhẫn trữ
vật, định tiếp tục tìm một vũ khí khác thuận tay.
Nhưng ngay khi Hàn Tam Thiên đang tìm kiếm thì
một loạt những âm thanh kỳ quái cùng với từng đợt mùi lạ đột nhiên truyền vào tai và mũi của anh.
Loại mùi này không chỉ là mùi hôi thối của chất lỏng màu xanh lá cây mà càng giống với cái loại mùi khi đang đốt rác.
Chỉ cần hít vào một cái liền lập tức bị mùi hôi thối tanh tưới này hun chết.
“Thứ gì mà lại thối như vậy chứ?"
cùng với mùi hôi thối là những tiếng nổ lép bép không ngừng, Hàn Tam Thiên tìm mùi, lắng nghe âm thanh, sau đó cúi đầu nhìn xuống.