Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3466:




Ầm!!

Khi Hàn Tam Thiên vừa nhấc tay, toàn bộ hồ lô đỏ

như máu nhất thời đột nhiên phun ra một ngọn lửa hỏa hồng.

Ngọn lửa hung mãnh, khí thế cực lớn, như là trường long, cắn nuốt mấy chục mét, toàn bộ trong không gian cũng trong nháy mắt được thắp sáng.

"Con mẹ nó." Liền ngay cả Hàn Tam Thiên, lúc này

gặp tình hình này, cũng không khỏi kinh ngạc hộ



lên.

Cho dù sức mạnh của ngọn lửa này đương nhiên không bằng thiên hỏa, nhưng lấy kiến thức của Hàn Tam Thiên mà nhìn, cũng chí ít là lửa mạnh hiếm



thấy.

Kỳ lực, thậm chí có thể so sánh cùng với cái gọi là chí tôn chi hỏa lúc trước của nhà họ Lục.

Đây quả thực là quá thần kỳ rồi.

Nếu như Tiểu Hắc Côn này hóa thành một cái hồ lô cũng thôi, thế nhưng ai còn có thể nghĩ đến nó hóa thành hình hồ lô nhưng thật sự giống như hồ lô

thật, có thể phun ra lửa?

Đã vậy ngọn lửa này còn hung mãnh như thế?

Chuyện này cũng quá bất hợp lý rồi đúng chứ?

Đột nhiên, ngay khi Hàn Tam Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ, anh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.



Nếu như nói, tên ngốc này hóa ra hồ lô giống như

vừa rồi nó biến thành hình dạng khác...

Có thể là...?

Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên có chút kích động, dù ý nghĩ này rất lớn mật, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, có cái gì không được?

Tiểu Hắc Côn này sẽ không vô duyên vô cớ đột

nhiên để cho mình thử một lần, đây là một.

Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, chính là Ma Long, cái gọi là thần khí thiên cổ, chính là binh khí không phải binh khí, là áo giáp không phải áo giáp, là bảo vật không phải bảo vật, là người mà không phải



người, kỳ kỳ diệu diệu lại cổ cổ quái quái, thân hóa

Ngũ Hành, lại không ở bên trong Ngũ Hành.

Ý tứ trong lời này, lúc trước không rõ, nhưng hôm nay nhìn Tiểu Hắc Côn liên tục biến hóa, có nhiều thứ chẳng phải có thể xuất hiện ra rồi sao?

Chẳng lẽ?

Cải gọi là thần khí thiên cơ, chính là có thể hóa thành vạn vật?

Cho nên, nó là áo giáp, là binh khí, cũng là bảo vật, thân có thể hóa Ngũ Hành?

Nhưng bởi vì nó từ đầu đến cuối có bản thể, cho nên dường như chính là bọn chúng lại không phải

bọn chúng.



Còn như ý tứ cuối cùng nhất là nó không ở bên

trong Ngũ Hành, phải nói chính là chất liệu bản thể của nó sao?

Nghĩ tới đây, trong tay Hàn Tam Thiên khẽ động, liếc mắt nhìn hồ lô trong tay, nhẹ giọng quát: "Tiểu Hắc Côn, biến thanh kiếm cho ta xem một chút."

-

Dứt lời, mặt mũi Hàn Tam Thiên tràn đầy chờ mong.

Nhưng mà đã chờ mấy giây, nhiệt tình của Hàn Tam Thiên trong nháy mắt như là bị giội một chậu nước, hồ lô trong tay y nguyên vẫn là cái hồ lô kia, đừng nói thành một thanh kiếm, chính là biến cũng không

biến lên một chút nào.

"Con mẹ nó? Lầm rồi sao?" Hàn Tam Thiên buồn



bực sờ sờ đầu của mình, không phải chứ?

Hẳn là không sai mà, lúc trước nó đều làm được.

Hàn Tam Thiên đau đầu, trăm bề không hiểu được.

Anh thực tế không rõ ràng, đến tột cùng là khâu nào xảy ra sai lầm.

"Chẳng lẽ không thể hóa kiếm?"

"Nếu không, người biến thành một cái áo giáp thử

xem?"

"Hoặc là Long Hổ thú như vừa rồi?"