"Cực khổ rèn gân cốt, khốn cùng rèn thân, nếu đã có thể trở thành người trên người, nếu như hắn dễ dàng chết như vậy, còn có thể là Hàn Tam Thiên
sao?"
"Thuộc hạ hiểu rõ." Bóng đen dứt lời, thân hình tiêu tán, hóa thành một đạo hắc khí phiêu tán ra khỏi
hang động.
Mà lúc này trong động, nếu như có cao thủ tuyệt thể tồn tại, tất nhiên có thể loáng thoáng phát hiện không khí nơi này thật ra có sự thay đổi nhàn nhạt, mà những thứ dẫn đến thay đổi, rõ ràng chính là do người đang ở không trung kia.
Một đầu khác, Hàn Tam Thiên đang suy nghĩ xem muốn Tiểu Hắc Côn biến thành cái gì, bỗng nhiên quay đầu đã thấy hồ lô sớm đã biến thành vật thể
kỳ quái nào đó.
Mà vật thể kỳ quái này lại gần như giống nhau như đúc với những thứ đồ vật lung tung lộn xộn mà vừa
rồi anh đang bực bội tùy tiện lung tung nghĩ đến.
"Ta hiểu rõ rồi." Hàn Tam Thiên đột nhiên vui mừng,
F
thì ra muốn Tiểu Hắc Côn này biến thân, cũng không phải là dựa vào ngoài miệng hô cái gì, mà là dựa vào tư duy khống chế.
Nghĩ tới đây, trong đầu Hàn Tam Thiên đột nhiên
nhớ tới khối giáp huyết hồng lúc ấy.
"Xoạt!"
Quả nhiên!
Khi Hàn Tam Thiên vừa tưởng tượng đến thì trên
thân Hàn Tam Thiên liền trong nháy mắt một lần
nữa xuất hiện áo giáp uy vũ bá đạo.
Lại tưởng tượng, một bộ tây trang màu đen lại trong nháy mắt khoác lên người.
Lại tưởng tượng, âu phục không thấy đâu nữa, trong tay thậm chí cầm đến một loại vũ khí mà chỉ Địa Cầu mới xuất hiện.
Hàn Tam Thiên chưa phát giác có chút hưng phấn,
trong tay nhẹ nhàng khẽ động, chỉ nghe "Âm" một tiếng, một viên đạn trực tiếp bắn ra từ trong nòng sủng.
Åm!
Trên tường thịt xám xanh nhất thời bị bắn ra một cái lỗ nho nhỏ.
"Mãnh liệt như thế sao?" Hàn Tam Thiên không thể tin được nhìn Tiểu Hắc Côn trong tay sau khi đã hóa hình.
Quay mắt nhìn qua lỗ nho nhỏ trên tường thịt xám xanh, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ to gan.
"Hắc hắc." Nghĩ tới đây, Thiên trên Hàn Tam mặt lộ ra tươi cười vô cùng đắc ý: "Trước kia ta còn chưa
tin trong cõi u minh tự có thiên ý. Hiện tại, ta không thể không tin chuyện này."
"Ngươi tên ngốc này, cũng may không lãng phí ta bỏ nhiều thời gian như vậy trên người ngươi."
"Tiếp theo đây phải nhìn người rồi."
Dứt lời, trong tay Hàn Tam Thiên lật một cái, thanh tiểu chủy thủ vừa rồi xuất hiện lần nữa trên tay Hàn
Tam Thiên, ngay sau đó, tiểu chủy thủ nhanh chóng xoay tròn một cái, thổi phù một tiếng liền trực tiếp cắt một đường vết rách trên tay.
"Hoặc là hôm nay ta xuất huyết nhiều, hoặc là chính là tên này." Nhìn qua máu tươi chảy ra, Hàn Tam Thiên lại giương mắt nhìn về phía những tường
thịt xám xanh kia, khóe miệng cười lạnh nhè nhẹ.
Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên cầm lấy Tiểu Hắc Côn, sau đó liền đưa nó trực tiếp nhắm ngay miệng
vết thương của mình.
Khi Tiểu Hắc Cộn và máu trên vết thương tiếp xúc, đầu tiên Tiểu Hắc Côn chậm rãi hấp thu chút huyết dịch, sau đó tựa hồ nó cũng phát giác được huyết dịch nhiều vô cùng, đình chỉ hấp thu một lát, bỗng nhiên sau đó ở địa phương mà nó và huyết dịch tiếp xúc toát ra hào quang to lớn.
Tiếp theo đó, Tiểu Hắc Côn cũng phát ra hào quang
to lớn như thế.