Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3477:




Quả nhiên trời cao cũng công bằng, con người có ưu tất có khuyết.

"Con mẹ nó, làm sao, không nói lời nào nữa rồi?"

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên không nói lời nào, trong lúc đó, khí thế Bùi Sĩ Nguyên càng tăng lên: "Tiểu tử thúi, sợ rồi?"



Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Sợ? Đúng vậy, ta đúng là sợ rồi, ta thật sợ ta nhịn không được, dùng một quyền đấm chết ngươi."

Nghe tới nửa câu đầu của Hàn Tam Thiên, Bùi Sĩ Nguyên vốn còn chút vui vẻ, đây là đương nhiên, nhưng nghe đến nửa sau câu, Bùi Sĩ Nguyên ăn lông ở lỗ, tính khí nóng nảy liền lửa giận bạo phát ngay tại chỗ, tức giận rống lên: "Con mẹ nó ngươi nói cái gì?"

"Tai người điếc sao?" Hàn Tam Thiên không sợ chút nào, thậm chí hơi không kiên nhẫn nhìn qua Bùi Sĩ Nguyên.

"Con mẹ nó người có ngon thì dừng lại cho lão tử, lão tử không bẻ gãy cổ của người thì sẽ không làm người." Bùi Sĩ Nguyên tức giận quát.

Hắn lúc này cảm xúc hoàn toàn táo bạo, giận không kềm được, chỉ là tiểu bối cũng dám nói chuyện với hắn như thế?"

“Được, vậy ta dừng lại." Đột nhiên, Hàn Tam Thiên bên kia, thật sự thả chậm tốc độ, trực tiếp ngừng ở giữa không trung...



Hàn Tam Thiên đột nhiên dừng lại, đối với Bùi Sĩ Nguyên mà nói dĩ nhiên là trở tay không kịp, dù sao rống thì rống, mắng thì mắng, đây là trạng thái bình thường, nhưng hắn lại nơi nào ngờ đến tiểu tử ngốc Hàn Tam Thiên này vậy mà thật giống như tìm chết dừng lại rồi?

Chẳng qua, trở tay không kịp chỉ là tạm thời.

Khi Bùi Sĩ Nguyên hoàn toàn phản ứng đến, trong lòng liên chỉ còn lại lạnh lùng và khinh thường.

Nếu người đã mẹ nó dừng lại rồi, vậy lão tử còn

không thu thập người một chút sao?

Xuất ra ngụm ác khí là một mặt, ngay trước đông đảo thuộc hạ và đặc sứ đánh thắng oanh oanh liệt



liệt, cầm về vinh quang thuộc về mình mới là thật.

Không đợi Bùi Sĩ Nguyên có phản ứng gì, Hàn Tam Thiên dừng lại đưa tay vỗ vỗ cổ của mình, tuy không nói, nhưng lại thắng qua ngàn vạn khiêu khích.

-

"Con mẹ nó, tiểu tử thúi người thật đúng là nghĩ

biện pháp đi tìm cái chết, tốt, lão tử liền tới thành

toàn cho ngươi, ta muốn mạng chó của ngươi."

Bùi Sĩ Nguyên hét lớn một tiếng, trong tay đột nhiên động một cái, trực tiếp hướng về phía Hàn Tam Thiên đánh tới.

Mắt thấy phía trước đột nhiên đánh lên, tám tên chiến tướng còn lại lúc này liếc mắt lẫn nhau một



cái, vội vàng hướng về phía phía trước.

Chỉ là, tốc độ của cả hai người phía trước thực tế quá nhanh, bên trong thế tiến lên như thế đã sớm bị kéo ra khoảng thời gian tương đối dài, cho dù lúc này toàn lực chạy tới, chung quy cũng cần thời gian.

Tảm người này như thế, mấy vạn người áo đen trùng trùng điệp điệp phía sau càng cách xa đến không hợp thói thường rồi.

Thậm chí từ góc độ hai người Hàn Tam Thiên nhìn lại, đám người áo đen kia thân hình bởi vì khoảng cách cho nên đã trông như con kiến, muốn gấp rút tiếp viện cũng không phải trong thời gian ngắn liền có thể đạt thành.



Hàn Tam Thiên cười lạnh, nhìn qua Bùi Sĩ Nguyên không chút nào hoảng sợ xông lên, chỉ là nghiêng người tránh ra một cái, trong tay khởi động một chút, thuận liền trực tiếp vỗ vào phía sau gáy Bùi Sĩ Nguyên một cái.

Bùi Sĩ Nguyên trực tiếp vồ hụt, càng bị Hàn Tam Thiên vỗ vào phía sau gáy cho nên mất đi trọng tâm, bị đánh bay ra đi mấy chục mét xa ngoài không trung.

Hắn đột nhiên quay đầu, Hàn Tam Thiên vẫn đứng

đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ của mình, tựa hồ đang nói với hắn, ta chờ người đến cắt đứt cổ của ta đây.