"Vậy ngươi còn muốn chơi đùa nữa sao?" Hàn Tam Thiên cười cười.
"Trò cười, lão tử Bùi Sĩ Nguyên sợ ngươi sao?"
"Ngươi họ Bùi?" Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Là người của tộc Đào Ngột?"
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên biểu lộ như thế, Bùi Sĩ Nguyên lập tức lạnh giọng cười đắc ý: "Tiểu tử người còn biết lão tử là tộc Đào Ngột? Có nhãn lực!"
"Ngươi càng sợ rồi sao?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sợ? Ta nghĩ, lời này người nên hỏi Bùi Hổ hoặc là Bùi Côn một chút đi."
Dứt lời, Hàn Tam Thiên âm tà chậm rãi cười...
"Bùi Hổ? Bùi Côn?"
Nghe thấy hai danh tự này, rõ ràng cả người Bùi Sĩ
Nguyên sững sờ mấy giây, thân là người của tộc
Đào Ngột, vị Bùi Hổ này là tương lai ngày mai của
Đào Ngột tộc, là đà chủ tương lai, sao hắn lại không biết, sao lại không hiểu?
Còn Bùi Côn thì càng chính là trưởng lão nổi danh ở đẳng cấp cao của tộc Đào Ngột, là vị sư huynh mà hắn tôn kính nhất, không có người thứ hai.
Tên ngốc này, thế mà... Lại có thể nói ra tên của bọn hắn?
"Ngươi biết bọn hắn?" Bùi Sĩ Nguyên lạnh lùng nhìn qua Hàn Tam Thiên, không khỏi nghi hoặc nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhẹ gật đầu: "Quen biết thì không tinh, gặp qua một lần, trí nhớ của ta cũng tốt, miễn cưỡng còn nhớ rõ tên của bọn hắn. Nhưng bọn hắn đối Hàn Tam Thiên hẳn là ấn tượng cực sâu."
Vậy tên đó bị anh đánh cho tê người, nghĩ đến đến hết đời cũng sẽ không quên.
Nghe nói như thế, vào trong lỗ tai Bùi Sĩ Nguyên lại trở thành một khả năng khác, lạnh lùng khinh thường cười một tiếng, cái tên ngu ngốc đáng chết này, còn tưởng rằng anh quen biết Bùi Hổ và Bùi Côn, nói cả nửa ngày, chỉ là nói khoác mà thôi.
Gặp mặt một lần mà thôi, đây cũng chính là nói thật ra ngay cả anh cũng thừa nhận căn bản không quen
Bùi Hổ và Bùi Côn. Kết quả này vẫn muốn có ý nghe nhìn lẫn lộn, nói cái gì bọn hắn có ấn tượng khắc
sâu với anh?
Nghĩ đến hai người mạnh nhất trong tộc Đào Ngột của hắn, vốn chính là uy danh hiển hách, người nghe qua danh hiệu của bọn hắn quả thực là nhiều vô số kể, nhưng người biết đến bọn hắn, bọn hắn không biết người, vậy thì có tác dụng gì.
Ta còn quen biết Chân Thần đây.
Dùng Bùi Hổ và Bùi Côn đến dọa hắn, hắn thiếu chút nữa đã bị tên ngu ngốc này làm lắc lư.
Nói mẹ nó giống như thật.
Nghĩ tới đây, Bùi Sĩ Nguyên khinh thường cười một
tiếng: "Muốn nhắc đến bọn hắn để làm lung lay tinh thân của lão tử sao? Tiểu tử thúi, ta cảnh cáo người, nếu như người biết đại danh của bọn hắn, vậy thì cũng cũng nên hiểu thực lực kinh khủng của tộc Đào Ngột chúng ta."
"Nếu như tiểu tử ngươi thông minh, ngoan ngoãn thức thời chịu trói, có thể lão tử vui vẻ, tối thiểu còn có thể tha cho người chết được thống khoái, bằng không mà nói, lão tử sẽ khiến người chịu không nổi."
Nhìn thấy tên ngốc này sau khi nghe anh nói xong không chỉ có không biết cái gì gọi là biết khó mà lui, trái lại đột nhiên tinh thần tỉnh táo, hiển nhiên, Hàn Tam Thiên rõ ràng tất nhiên là đại ngốc tử này đại não có vấn đề, lý giải thành ý khác.
Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ quái, thậm chí có thể nói nhìn lắm thành quen, dù sao loại người này không phải ít.
Đối phó loại người này, chỉ có một biện pháp, đỏ chính là cho hắn biết cái gì gọi là đau nhức.
Dứt lời, trong tay Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ
động, trực tiếp đánh một quyền tấn công về phía Bùi Sĩ Nguyên.
Bùi Sĩ Nguyên sớm có phòng bị, lạnh giọng cười một tiếng: "Thế nào? Bị ta nhìn thấu rồi, thẹn quá hoá giận sao?"