Dựa theo tình huống Hàn Tam Thiên hoàn toàn
chống đối lại với công kích của hắn, vậy tám đạo công kích hẳn là phải vô cùng rắn chắc đánh vào trên lưng của anh mới đúng, cho nên, điểm nổ tung cũng hẳn phải là ở phía sau của Hàn Tam Thiên.
Như vậy...
Cho dù Hàn Tam Thiên không nhận công kích, nhưng vị trí công kích có pháp năng nổ tung, hẳn phải như là gió lạnh phả vào mặt, như là đao cắt,
hoặc là khí lãng tràn vào thân mới đúng.
Làm sao, từ đầu tới đuôi anh đều không có bất kỳ
cảm giác gì?
Cái này tựa hồ nói rõ...
Nổ tung đã bị đồ vật gì đó ngăn cản rồi?
Quay mắt nhìn ở phía sau Hàn Tam Thiên, lúc này
Bùi Sĩ Nguyên cũng có phát hiện kinh người, những điểm sáng nổ tung kia, cho dù lúc này đang tiêu
tán, nhưng nó ở vị trí trung tâm nhất của nó...
Vậy mà lại không nằm ở trên thân Hàn Tam Thiên,
mà là...
Ở phía sau Hàn Tam Thiên mấy centimet!
Nếu như hắn không hoa mắt, như vậy tám người
liên hợp công kích, Hàn Tam Thiên đã dựa vào...dựa vào đồ vật gì đó để chống đỡ cản lại.
Cho nên, không khó để nghĩ, tám người bọn hắn liên hợp công kích thì anh đều gánh hết, như vậy anh dùng năm thành lực đến đánh hắn, cũng sẽ
không phải là chuyện nói mớ giữa ban ngày nữa.
Dù sao, dưới tay hắn có tám vị tướng lĩnh đầy bản lĩnh, thân làm thủ lĩnh là hắn thì phải hiểu rõ hơn bất
kỳ ai khác.
Hắn đánh trận hoang dã bên ngoài đã lâu, ăn lông ở lỗ, giết sói mắt câu ăn thịt, giết người dã man làm thức ăn, điên cuồng cỡ nào? Gặp phải nguy hiểm như thế nào?
Con mẹ nó chính là dựa vào bản lĩnh của hắn và tám đại chiến tướng này.
Thậm chí nói khoa trương một câu, tám người này hợp lực lại cũng có lúc không bằng một mình hắn.
"Ngươi..." Bùi Sĩ Nguyên nghĩ tới đây, cả người đã chấn kinh hoàn toàn nói không ra lời, hắn lúc này đang hồi tưởng lúc trước Hàn Tam Thiên hỏi Bùi Hổ và Bùi Côn, đột nhiên cảm giác vô cùng sợ hãi và hối hận.
Giống như, hắn đã lý giải sai lầm.
Hắn...
Sẽ không phải là ngay cả hai người tiêu biểu của tộc Đào Ngột cũng vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên đó chứ?
Lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện
này, bởi vì không có khả năng, nhưng bây giờ cảm thấy có khả năng này, toàn bộ tâm tình của Bùi Sĩ
Nguyên trở lên lạnh lẽo còn hơn cực tuyết chi địa.
Hàn Tam Thiên.. là một đại nhân vật quỷ quái nào vậy?
Hắn ngốc, hắn triệt để ngây ngốc.
Nhưng rất nhanh, hắn lại hiểu, mà còn triệt để hiểu rõ.
U Minh Chi Vương!
Vậy mẹ nó Địa Trung tử chết căn bản không phải
ngẫu nhiên, cũng càng không phải là bị đối phương dùng pháp môn kỳ quái đánh lén, mà... Mà hẳn là triệt để chênh lệch thực lực.
"Mãng Ngưu, người con mẹ nó hủy ta rồi.
Nội tâm bi phẫn rống to một câu, hắn thừa nhận, hắn vào trước là chủ, ngay từ đầu hắn liền quá độ tin tưởng mỗi một câu của huynh đệ mình, nhưng hôm nay cũng quả thực thật là bị huynh đệ mình hung hăng gài bẫy.
Có câu nói rất hay, muốn khóc mà không ra nước mắt, hắn nghĩ Bùi Sĩ Nguyên hắn lúc này chính là khắc hoạ chân thực hoàn mỹ nhất của trạng thái này...
Nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ đánh Mãng Ngưu tơi bời trước khi chết, con mẹ nó chính là người nói với ta, ngay cả người cũng đánh không lại, không phải sao?
Hàn Tam Thiên thậm chí không phải giả heo ăn thịt hổ, mà là mẹ nó đóng vai heo để ăn cự long.
"Hiện tại, đến lượt người khóc thút thít rồi." Hàn Tam Thiên nhấc tay trái lên một chút, làm ra một động tác gặp lại, ngay sau đó, tay phải nhấc lên một chút, lực lượng khổng lồ trực tiếp từ trên quyền bên phải đánh tới...