Rất nhanh, một nhóm bốn người đã cách nữ nhân kia càng ngày càng gần, ánh mắt nữ nhân kia nhìn về phía bốn người cũng trở nên càng thêm khát vọng và bức thiết, thậm chí thời điểm sắp đến trước người mấy mét, nàng nhịn không được nhìn bốn
người phất phất tay.
Nhưng bọn người Hàn Tam Thiên lại như cũ không
để ý đến, mắt thấy bốn người trực tiếp từ trước người xuyên qua, cũng một đường hướng phía trước đi đến.
Lần này, nữ nhân kia tựa hồ lấy hết dũng khí, dùng hết khí lực, vội vàng kêu: "Các vị cứu ta, cứu ta."
Hạ Vi xử sự chưa sâu, nào có ổn trọng như Hàn Tam Thiên, nghe tới nữ nhân kêu cứu, nàng cấp bách vội ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên ca ca, nàng đang kêu cứu."
Hàn Tam Thiên cười khổ trong lòng, anh lại không phải kẻ điếc, sao lại không nghe thấy nữ nhân kia
nói cái gì chứ?
Hạ Vi nha đầu này, tâm địa quá mức thiện lương.
"Tam Thiên ca ca, chúng ta thật sự mặc kệ nàng sao?" Thấy Hàn Tam Thiên không đáp, Hạ Vi thúc
giục nói.
Hàn Tam Thiên vẫn không nói, trái lại tăng tốc hướng về phía trước, mặc dù Hạ Vi nóng vội, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ có thể đi theo sát
phía sau Hàn Tam Thiên.
SLO
Rất nhanh, một nhóm bốn người, càng đi càng xa.
Mắt thấy như vậy, nữ nhân kia hoảng hồn, không để ý vết thương trên đời có máu tươi chảy dầm dề, càng không lo được trên người xanh xanh tím tím,
giống không muốn sống cưỡng ép đứng dậy, hướng về phía bọn người Hàn Tam Thiên đuổi theo.
Chỉ là, có thể bị thương quá sâu, vừa mới đứng dậy nàng liền trực tiếp vô lực té ngã trên đất, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, chật vật bò về phía trước, trong miệng không cam lòng hướng về phía bóng lưng bốn người hô: "Van cầu các ngươi mau cứu ta được không? Ta... Ta có thể đem những vật
1
2112
này cho các ngươi."
Nói xong, nàng dùng hết khí lực lôi kéo hòm gỗ phía sau, tiếng vang kỳ quái từ bên trong hòm gỗ truyền
ra...
Âm thanh kia rất kỳ quái.
Giống như là kim khí, nhưng lại không giống lắm.
Lại giống đồ vật gì đó vừa mềm vừa cứng, nhưng tinh tế nghe xong lại không rõ là gì.
Hàn Tam Thiên lúc này cuối cùng có chút dừng bước.
i
"cứu ta, cứu ta." Nữ nhân kia nhìn thấy bọn người Hàn Tam Thiên dừng lại, trong mắt nhất thời nổi lên sáng ngời, vội vã không nhịn nổi tiếp tục nói: "Thật đó, chỉ cần bốn vị nguyện ý cứu ta, những vật này ta... ta liền toàn bộ tặng cho các ngươi."
Nói xong, nàng lại dùng sức kéo hòm gỗ, kéo nó cách mình càng gần thêm một chút.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, quay người trở lại, sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình
tĩnh.
Nhìn lướt qua nữ tử kia, ước chừng hai tảm hai chín, hơi có chút thành thục, tướng mạo tinh xảo, mặc dù không tính trắng nõn, nhưng da dẻ lúa mạch lại càng làm cho nàng mang theo một loại vẻ đẹp cuồng dã.
Thân mang quần áo bên ngoài cũng đã bị xé nát, cánh tay hoàn toàn lộ ra, liền ngay cả vai cũng lộ hết ra bên ngoài không gì che đậy, cũng làm cho y phục của nàng lúc này xem ra như là một cái áo
thun.
Bụng dưới bằng phẳng, thậm chí còn ẩn ẩn có chút
cơ bắp, lộ ra đường áo lót xinh đẹp, quần dài nửa người dưới cũng có tổn hại, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài cân xứng.
Nữ nhân này, đừng nói ở địa phương cứt chim cũng không có, cho dù ở nơi mỹ nữ đông đảo như bên trong thế giới bất phương ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối được xưng tụng là đại mỹ nữ.