Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3510:






"Ta muốn vào thành" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.

Hàn Tam Thiên vừa nói dứt câu, người phụ nữ lập tức sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, trực tiếp ngã xuống đất, kinh ngạc nói: “Cái gì."



Không chỉ người phụ nữ kia mà ngay cả Xuyên Sơn



Giáp lúc này cũng bị câu nói của Hàn Tam Thiên dọa không nhẹ, nếu như anh đã phản bác lại bản thân mình, nói rằng thành phố này chắc chắn sẽ rất khốc liệt, vậy tại sao anh lại......

Ông lão và Hạ Vi lúc này cũng vội vàng chạy tới,

nhìn về phía Hàn Tam Thiên, dường như đang muốn

hỏi liệu anh đã thực sự chuẩn bị tốt mọi thứ chưa.

Hàn Tam Thiên chỉ dùng một ánh mắt đã đưa cho ba người đáp án khẳng định, anh nhìn về phía người

phụ nữ ngã trên mặt đất, nói: “Người thấy thế nào?"

“Không, không, không......... Người phụ nữ kia vô thức điên cuồng lắc đầu, vừa nghĩ tới phải quay lại thành một lần nữa, cơ thể nàng ta liền không tự



giác bắt đầu phát run.

Nếu phải đứng ở phe đối lập với đám người kia, điều này...... điều này làm sao có thể?!

“Nếu như người không giúp ta thì với cái tính tình nóng nảy kia của bạn ta không chừng hắn sẽ giết chết ngươi, ta cũng không có cách nào!” Hàn Tam Thiên cũng không sốt ruột: "Một cái là một trăm phần trăm nhất định sẽ chết, một cái là giúp ta, nửa sống nửa chết, lựa chọn như thế người tự mình suy nghĩ kỹ càng đi."

“Nhưng mà, người chỉ có 5 giây mà thôi."

Nói xong, Hàn Tam Thiên liền quay lưng lại, Xuyên Sơn Giáp cũng lập tức hiểu ý của anh, trực tiếp duỗi



tay ra một lần nữa nắm vào cổ người phụ nữ.

"5, 4, 3,...." Hàn Tam Thiên cũng thờ ở đếm.

Nghe thấy Hàn Tam Thiên bắt đầu đếm, người phụ nữ lập tức sợ tới nỗi mất hồn mất vía, phảng phất như là bùa đòi mạng không ngừng đánh vào linh hồn nàng.

Trong lòng nàng ta biết rất rõ sự khủng bố của việc đếm ngược 5 giây, bởi vì chỉ mới cách đây không lâu, đám cẩu nhân kia cũng vì không nghe lời mà rước lấy kết cục vô cùng thảm hại.

Tấm gương ví dụ vẫn còn đang ám ảnh chưa phai, nàng ta làm sao dám có chút lỗ mãng đây?

"Không, ta đồng ý với ngươi, ta đồng ý" Người phụ



nữ nói xong liền nhắm mắt cho dù có sợ hãi thì lúc này nàng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hàn Tam Thiên nói rất đúng, hoặc là bây giờ nàng ta sẽ chết ngay lập tức, hoặc là vẫn còn cơ hội đánh

cược tính mạng một lần.

Tuy rằng trong mắt nàng ta cơ hội này gần như bằng không, nhưng đối mặt với cái chết khủng bố càng muộn lúc nào thì càng hay lúc ấy.

Nghe nàng ta nói vậy, Hàn Tam Thiên liền quay người lại đưa tay nâng nàng lên, Xuyên Sơn Giáp

cũng thuận tay giúp đỡ.

“Cho dù ta có đồng ý với người thì các ngươi cũng đừng ôm bất cứ ảo tưởng gì." Người phụ nữ kia mặc



dù được Hàn Tam Thiên nâng dậy nhưng vẫn như cũ không có hy vọng gì với lời đảm bảo của Hàn

Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cũng không tức giận, chỉ thản nhiên cười nói: “Ngươi sẽ vì sự lựa chọn ngày hôm nay mà hạnh phúc cả đời."

Nói xong, Hàn Tam Thiên quét mắt nhìn bốn phía xung quanh một cái, mặc dù nhìn có vẻ yên bình, nhưng Hàn Tam Thiên tin rằng, không bao lâu sau, nơi này sẽ cuồn cuộn cát đỏ.

“Chúng ta vào thành thôi."

Hàn Tam Thiên nói với đám người Xuyên Sơn Giáp,

sau đó trong tay khẽ động một cái, cây gậy nhỏ



màu đen lập tức hóa vào bên trong cơ thể anh, kiếm ngọc cũng thu vào trong tay áo, nhóm 5 người nhanh chóng đi về phía công thành.

Lối vào của công thành vô cùng sâu, đồng thời độ sâu của nó cũng chứng minh con hào của bức tường thành này dày như thế nào.

Gần bảy tám mươi mét.