Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3557:






“Đúng vậy, Tam Thiên ca ca nói không sai, thế giới dưới lòng đất này rộng lớn như vậy, hơn nữa tên Cô

Hải kia cũng chỉ tự xưng là giám sát của khu Đông, điều đó cũng có nghĩa là có thể có khu Tây, khu

Nam và thậm chí cả khu Bắc nữa."

"Vậy thì một khu đã có nhiều người như vậy rồi,

mấy khu khác sẽ có bao nhiêu người đây?"

"Nhiều người như vậy lại sống ở một vùng đất cằn





cỗi như thế này, lấy gì mà ăn cơ chứ?"

Không sai, hơn nữa nhiều người ở đây xem ra cũng chỉ là những người dân bình thường, vì vậy càng là

người thường thì nhu cầu ăn uống lại càng lớn.

Thế nên ăn gì là một câu hỏi vô cùng lớn, tin rằng đây chắc chắn là câu hỏi liên quan đến cằn cỗi mà

Tiểu Xuân Hoa hy vọng nghe được.

Tiểu Xuân Hoa khẽ cười khổ: “Đó chính là điều ta

muốn nghe."

"Ăn cái gì!"

Sau đó, nàng khẽ quay người lại nhìn những người đang bận rộn xung quanh: "Sự thật là ở Vùng Đất

Đỏ này sinh mệnh của vạn vật đều không dài, hoàn



toàn không có thức ăn."

"Nhưng người ở đây người nào người nấy đều vô cùng mạnh mẽ rắn chắc, không giống như là chịu đói lớn lên mà nhỉ." Xuyên Sơn Giáp khó hiểu sờ sờ đầu.

“Bọn họ chắc chắn không phải chịu đói.” Ông lão lắc lắc đầu: “Ta cũng coi như là một người rất có khả năng chịu đói, bởi vì nơi cực tuyệt điều kiện vô cùng có hạn. Mặc dù ta thường xuyên chịu đói nhưng chung quy vẫn có chút thu hoạch, thỉnh thoảng bổ sung chút dinh dưỡng."

“Nhưng cho dù như vậy lão tiền bối ngài cũng rất gầy yếu, mà những người này....." Hạ Vi nhíu mày

nói, nhìn những người ở nơi đây đều khỏe mạnh và



có chút cường tráng, trong mắt nàng tràn đầy vẻ

nghi hoặc.

TIT

Ông lão và Xuyên Sơn Giáp dường như cũng nghi hoặc như vậy, không biết chuyện này đến tột cùng

là vì sao.

“Lẽ nào nơi này thực ra giống với vùng cực tuyết, tuy nhìn có vẻ cằn cỗi nhưng thực ra lại có hồ lớn riêng?" Xuyên Sơn Giáp đoán.

“Không có khả năng" Ông lão kiên quyết lắc đầu.

Trước không nói liệu có thể khiến cho hầu hết

những người ở đây đều khỏe mạnh cường tráng, chỉ riêng việc làm thế nào để nhiều người như vậy tiếp tục sống sót hiển nhiên đã khó càng thêm khó rồi.



Vì vậy khả năng này gần như không tồn tại.

Trừ phi......

Hiển nhiên là Hàn Tam Thiên cũng đã nghĩ tới cái gì đó, anh đột nhiên cau mày nhìn về phía bếp lò, tựa hồ nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ.

“Chẳng lẽ là...." Khuôn mặt ông lão đứng bên kia cũng lập tức tải nhợt.



Hai người gần như là đồng thời hoảng sợ quay sang

nhìn nhau, hiển nhiên là trong lòng đã có đáp án.

Lúc này Hàn Tam Thiên cuối cùng cũng coi như là hiểu được nguyên nhân vì sao khi bọn họ hỏi rằng cái lò này dùng để làm gì thì Tiểu Xuân Hoa lại do dự muốn nói lại thôi.

cũng đúng thôi, nếu anh cũng là nàng ấy thì chắc chắn cũng sẽ như vậy.

Dù sao thì điều này một khi nói ra, thực sự sẽ khiến cho người ta có chút khó xử.

Nghĩ đến đây, hai người đều không nói lời nào, nhưng Xuyên Sơn Giáp và Hạ Vi đứng bên cạnh lại thấy hai người gần như giống hệt Tiểu Xuân Hoa khi



nãy, không khỏi cảm thấy buồn bực vạn phần.

“Chết tiệt, chẳng lẽ nơi này có bệnh truyền nhiễm sao? Sao hai người biết chuyện xong lại có dáng vẻ giống hệt Tiểu Xuân Hoa khi nãy vậy? Có thể nói một câu tiếng người không?" Xuyên Sơn Giáp đau khổ kêu gào.

Hạ Vi cũng mờ mịt gật gật đầu, vội vã muốn biết câu trả lời.

Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, muốn để ông lão nói cho họ câu trả lời, nhưng ông lão lại quay đầu đi, hiển nhiên là cũng không muốn mở miệng.

Điều này khiến cho hai người kia cực kỳ sốt ruột, định túm lấy Hàn Tam Thiên hỏi cho rõ ràng.



Đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên truyền đến.

Năm người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn người đàn ông to lớn đang đẩy một chiếc xe hàng chậm rãi đi tới.

Xe đẩy này có hai bánh, sàn xe làm bằng sắt cứng, mặt trên tuy rằng có hơi rỉ sét nhưng lại bóng loáng vô cùng.