"Đó là cái gì?"
sự chú ý của tất cả mọi người rõ ràng đã bị thứ kia hoàn toàn thu hút, Hạ Vi lập tức nhìn xuyên qua khe hở kia, miễn cưỡng mơ hồ thấy được một số bộ phận của thứ đồ trong túi.
Nhưng cái khe này có hơi nhỏ, nàng cũng không quá chắc chắn.
Không đợi Hàn Tam Thiên và những người khác trả lời, một trong hai người vừa giữ thang đi xuống tiếp nhận lấy xe đẩy, để cho người giữ xe kia có thể buông tay.
Người đàn ông kia sau khi buông tay cũng không
nhàn rỗi, mà ngược lại còn vô cùng thuần thục rút
một khảm đạo chói lọi từ bên dưới xe đẩy ra.
Đạo này dài gần 80 phân, rộng chừng một lá bài, lưỡi đao cực kỳ sắc bén.
Hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp giơ tay lên
nhắm chuẩn vào cái bao kia mạnh mẽ chém một
đao.
"Bum!"
Sàn xe rắn chắc lúc này hoàn toàn trở thành một cái thớt, cùng với tiếng động lớn vang lên, đồ trong bao gần như chưa kịp “giãy dụa" thì đã lập tức bị cắt thành hai mảnh.
Vết đao sắc bén gọn gàng, từ nơi bị đao cắt, mọi người cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bên trong
cái bao này vậy mà lại là thịt.
Ít nhất là, trên hai mép của khám đao kia, đều là
thịt.
“Vậy nên, nước kia là máu sao?" Xuyên Sơn Giáp đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Khi hầm xương, bởi vì trong xương có tủy nên sẽ có một lớp mỡ nổi lên trên bề mặt canh, khi hầm một ít thịt sống, bởi vì trong thịt có máu nên nước canh vì vậy cũng sẽ có màu đỏ.
Đạo lý này mặc dù Xuyên Sơn Giáp không đặc biệt
hiểu, nhưng đã từng thấy qua Hàn Tam Thiên nấu ăn, tự nhiên cũng biết một hai phần.
Hàn Tam Thiên thậm chí còn luộc thịt sống trong
nước một lúc, gọi là chần qua.
Tuy nhiên chần qua thì chần qua, nhưng mà con mẹ nó chần qua tới nỗi tất cả nước đều là màu máu thì hắn thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Con mẹ nó cho dù có giết heo thì phỏng chừng cũng không hầm ra được nhiều máu loãng như vậy
đi?!
Hạ Vi bên kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy thịt, nhưng khi nàng quay sang nhìn về phía Hàn Tam Thiên và ông lão lại thấy hai người lúc này đều đang cau chặt lông mày, không nói lời nào, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Bum!"
Đúng lúc này, khi gã đàn ông to lớn kia lại bắt đầu nâng đao, có lẽ do bề mặt của sàn xe thực sự quá trơn, hoặc là do vị trí của đồ trong bao vừa bị đao chém bị lệch, nên phần nửa dưới của chiếc túi bị cắt ra đột nhiên trực tiếp tuột thẳng ra khỏi xe đẩy.
Nhưng nửa dưới vừa rơi ra thì phần bao của nửa trên cũng bị ảnh hưởng mà trượt xuống theo, sau đó không cẩn thận mắc vào bánh xe, khiến cho thứ trong bao trực tiếp rơi ra, lăn tròn xuống đất.
Xuyên Sơn Giáp và Hạ Vi cách thứ kia gần nhất, vì vậy vô thức muốn giơ tay ra giúp mấy người công nhân kia nhặt, nhưng khi vừa cúi người xuống, cả hai người lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Sắc mặt hai người đồng thời trở nên trắng bệch, hai
mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật trên mặt đất.
Mà thứ trên mặt đất, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào họ.
“Cái này......"
Cho dù thân là nam nhân, nhưng Xuyên Sơn Giáp lúc này cũng không khỏi hỏi run lên.
Trên mặt đất kia nào phải thịt heo, thịt cừu hay là thịt gì đó khác, mà rõ ràng là...... rõ ràng là nửa cơ
thể của một người.
Người này bị chém ở ngang eo, da của thân trên bởi vì bị hầm chín nên đã sớm không còn huyết sắc, đội mắt to đang trợn trừng cũng vì nước hầm mà mất đi vẻ sáng bóng, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm
vào họ như cũ.