Hàn Tam Thiên không rõ chuyện gì, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh vẫn gật đầu đồng ý.
Chuyện đã đến nước này khiến cho anh vô cùng nghi hoặc và tò mò, Tiểu Xuân Hoa rốt cuộc muốn cho anh xem cái gì.
"Ta chỉ muốn cho người và Hạ Vi tiểu thư xem thôi, cho nên......" Nói xong, Tiểu Xuân Hoa liếc nhìn ông
lão và Xuyên Sơn Giáp đang đứng bên cạnh, rồi lại
nhìn hai người bên cạnh mình.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, Hạ Vi cũng ngầm hiểu trong lòng, sau đó một luồng năng lượng đơn giản bao trùm lấy ba người.
Gần như cùng lúc đó, Tiểu Xuân Hoa liền kéo tay Hàn Tam Thiên đặt lên lưng mình, để anh nắm lấy cổ áo phía sau của nàng rồi sau đó dùng sức một
cái.
"Xoet!"
Áo của nàng lập tức bị xé thành nhiều mảnh......
Khi tấm lưng ngọc ngà của Tiểu Xuân Hoa trực tiếp
lộ ra trước mặt Hàn Tam Thiên, anh phải thừa nhận rằng lúc đó mình hoàn toàn chết lặng.
Làm sao anh có thể tưởng tượng được rằng Tiểu Xuân Hoa lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy có chứ?
Khuôn mặt Hàn Tam Thiên đỏ bừng, ngay lúc đang định quay đầu đi thì anh lại đột nhiên nhìn thấy một chuỗi số màu đỏ vô cùng nổi bật kéo dài từ cổ đến
vai trái của nàng.
"87914."
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đọc ra chuỗi số đó.
"Đây chính là mã của ta." Tiểu Xuân Hoa nói xong
liền mặc lại chiếc áo rách vào người, cũng không thèm quan tâm phía sau vẫn còn một vài khe hở.
“Mã?" Hàn Tam Thiên nói.
"Đúng vậy, mỗi người khi sinh ra đều có một mã riêng, mã này sẽ hoàn toàn bắt đầu có hiệu lực ngay sau khi trưởng thành." Tiểu Xuân Hoa cười khổ
nói.
Hàn Tam Thiên cau mày: “Ý của cô là, nơi này mỗi ngày gần như đều sẽ tổ chức bốc số, mà người bị bốc trúng sẽ trở thành thức ăn đúng không?"
Tiểu Xuân Hoa gật gật đầu.
“Thật sự là một lũ cầm thú.” Hạ Vi tức giận nói.
“Vậy những người không bị bốc trúng thì sao? Sẽ chịu trách nhiệm làm việc à?" Hàn Tam Thiên nói.
“Đó là việc của đàn ông" Tiểu Xuân Hoa nói.
“Vậy còn những người phụ nữ thì sao?” Hạ Vi kỳ
quái hỏi.
Thực ra nói đến cũng thực sự là kỳ quái, quận Đông dưới lòng đất này tuy rằng quả thực có không ít người, nhưng chủ yếu lại là nam giới, tuy rằng có phụ nữ và trẻ em nhưng quả thực rất ít.
“Phụ nữ đương nhiên cũng cần phải làm việc." Tiểu
Xuân Hoa chua xót nói.
"Bất kỳ người phụ nữ nào ở đây từ khi sinh ra cho đến khi chết đi về cơ bản đều chỉ là một loại công
cụ."
“Dù đẹp hay là xấu thì chẳng qua cũng chỉ là công cụ để sinh nở, nếu nhìn đẹp hơn một chút thì cũng chỉ có thêm một tác dụng là làm đồ chơi mà thôi. Không có bất cứ sự phản kháng nào, dù sao thì mục đích cuối cùng vẫn là mang thai, sinh con, từ năm này qua năm khác. Nếu như người nào mắn đẻ thì khả năng mã của người đó bị bốc trúng sẽ thấp hơn một chút, nếu là ngược lại thì khả năng sẽ cao hơn một chút."
Nghe những lời này của Tiểu Xuân Hoa, Hàn Tam Thiên liền cắn chặt hàm răng, Hạ Vi cũng đồng dạng tràn ngập phẫn nộ.
Những việc như thế sao có thể lại do con người làm
được cơ chứ?
Đây rõ ràng là không khác gì dã thú cả.
“Những người bị bốc trúng sẽ bị giết, sau khi lấy
máu xong sẽ bị bỏ vào một cái bao rồi theo móc sắt
phân đến từng khu vực, sau đó sẽ đem nấu chín trong các lò lớn của từng khu vực rồi đưa lên thượng tầng".
“Về phần bọn ta thì sẽ ăn những phần nội tạng còn sót lại hoặc bị bỏ đi." Nói đến đây, Tiểu Xuân Hoa ngoại trừ chua xót thì vẫn là chua xót, đầu lại càng cúi sâu hơn.
Đối với Tiểu Xuân Hoa mà nói, nàng chính là một con quái vật ăn thịt uống máu người, hèn kém hơn
rất nhiều so với là Hàn Tam Thiên và Hạ Vi.