Đất đỏ chi địa chỉ có hai cửa, một mặt là mặt phía nam từ thành U Minh một đường mà lại đây, hướng về khu vực trung tâm của cực bắc chi địa mà đi,
một mặt, đương nhiên cũng chính là khu vực trung tâm cực bắc xuôi nam tiến về thành U Minh.
Đối phương hiển nhiên lẻ loi một mình đi đến.
Kiên quyết như thế, bá đạo như thế, đương nhiên không phải bình thường.
"Quỷ tôn, trước mắt nên làm như thế nào?" Bóng đen nhẹ giọng hỏi.
Quý tôn không nói gì, suy nghĩ nửa ngày, sau đó dường như mới quyết định chủ ý: "Ta sẽ ở trong phòng ở thành bắc chờ."
"Vậy tiểu tử họ Hàn thì tính sao?" Hồng Loan nhẹ giọng không cam lòng nói.
Chẳng lẽ, liền mặc cho tiểu tử này đi sao?
Nhưng mà hắn...
Quỷ tôn do dự một chút, không nói thêm gì nữa, quay người hóa thành một đoàn hắc khí, biến mất ngay tại chỗ.
Mà theo hắn vừa đi, bóng đen và mười cái bóng đen khác trong phòng cũng trong nháy mắt tiêu tán, mười mỹ nữ cũng chậm rãi lui ra.
Hồng Loan bất đắc dĩ, lúc này im ắng cũng đã thắng qua âm thanh, có chút cúi đầu, cũng biến mất không thấy gì nữa.
Vừa rồi bên trong Hoàng Kim Ốc vẫn có chút nào nhiệt, lúc này, lại chỉ còn một chỗ thổn thức.
Mà trong phòng như thế, ngoài phòng nào có khác
gì?
Chỉ là, bên trong những thổn thức này, càng nhiều xen lẫn bị thương.
Ngoài thi thể ở khắp nơi thì không còn gì khác, phóng tầm mắt nhìn, gần như toàn bộ đều là thi thể tay cụt, máu chảy điên cuồng nhanh chóng lưu động, rõ ràng khí trời rất bình thường, nhưng vào giờ phút này như là biển máu điên cuồng phiêu bạt.
Mấy trăm gần ngàn con người, lúc này đã chất chồng trên đất trống trước cửa phòng, mà lại dày
khoảng chừng mấy chục centimet.
Hàn Tam Thiên ngừng lại, Tiểu Hắc Côn biến thành
trường kiếm cũng bay trở về trong tay của anh, anh sừng sững trong đám thi thể, lạnh lùng quét nhìn bốn phía.
Hàn Tam Thiên đã máu tươi đầy người, cho dù là tóc của anh cũng như bị mưa to phun qua.
Nhưng cặp mắt kia, lại lạnh nhạt thấu xương vô
cùng.
Dù anh chưa động, nhưng gần như chỉ cần một ánh mắt nhìn lại, gần hơn phân nửa quái vật còn sống cường tráng như trâu ở xung quanh lại cứ thế mà bị hù liền lùi mấy bước.
Bọn hắn bàng hoàng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt tràn đầy đều là sợ hãi.
Khủng bố, thực tế là quá mức khủng bố.
Cho dù đối với bản thân bọn hắn là loại giết người như ngỏe, ác bá giết người không ghê tay cũng là như thế.
Tên ngốc này chỉ có một mình, bị vây quanh dày
đặc như thế, mà lại xem mệnh như cây có, điện cuồng đồ sát.
Cho dù bản thân bọn họ đã có kinh nghiệm trong tình cảnh này, bọn hắn cũng hoàn toàn không biết, tên ngốc này đến tột cùng làm sao làm được.
"Ba!"
Đột nhiên, vào lúc này, Hàn Tam Thiên đi lên phía
trước một bước.
Mặt đất có rất nhiều thi thể, cho nên, mặc dù Hàn Tam Thiên phóng ra một bước, nhưng bước chân lại cực kỳ nhỏ.
Nhưng chỉ một bước nhỏ như thế, trong mắt mọi
người không khác gì hành động to lớn.
"Xoat!"
Cả đám người liền như là chim sợ cành cong, âm vang tán loạn, có người khoa trương thì trực tiếp quay đầu liền chạy, biến mất vô tung vô ảnh.
Bọn hắn nơi nào còn có uy phong giết người như lúc trước, ngược lại trông giống những người bị hại
đã từng vô số lần thất kinh trước mặt bọn hắn hơn.
Thiên đạo luân hồi, ông trời lại bỏ qua cho ai?
Có người chạy, liền có người lui, cũng có người vừa lui vừa chạy.
Hàn Tam Thiên có chút khinh thường cười một tiếng, thu hồi trường kiếm trong tay, lại liếc mắt
nhìn tất cả mọi người, một giây sau, cất bước
hướng về phương xa mà đi.
Những nơi Hàn Tam Thiên đi qua, đương nhiên đám
người tránh ra, không một người nào dám một ngăn
cản.
Mà lúc này ở một đầu khác.
Trong căn phòng ở thành bắc, quỷ tôn đã sớm chờ, bóng đen kia đột nhiên mấy bước từ bên ngoài đi
vào, cung kính khom người: "Tôn chủ, người đã đến."