“Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, nhiều năm như vậy cũng có thể đã từng xảy ra loại chuyện như vậy đi?" Ngọc Diện Tu La nói.
Điểm này Quỷ Tôn ngược lại không hề phản bác, đồng thời cũng coi như có thể khiến cho lòng hắn nhận được một tia bình tĩnh an ủi.
Nhiều năm trôi qua, quả thực cũng đã từng xảy ra loại chuyện như thế này.
"Chuyện lớn đến vậy sao? Từ trước tới giờ có biết bao nhiêu tuyệt đỉnh cao thủ đã từng thử mà vẫn
không thể nào tìm được mệnh môn của huynh, vậy thì một tên bại tướng dưới tay chúng ta thì có thể làm được gì cơ chứ?" Ngọc Diện Tu La lạnh lùng
nói.
Quỷ Tôn gật gật đầu, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra
nụ cười: "Ngươi nói cũng đúng."
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về Hàn Tam Thiên đang ở phía xa.
Quả nhiên giống như Ngọc Diện Tu La đã nói, Hàn Tam Thiên dường như quả thực không hề phát hiện ra mệnh môn của mình, hắn chạy qua hướng đó có lẽ chỉ là trùng hợp, lộ tuyến của hắn lúc này đã bắt đầu từ từ rời xa vị trí mệnh môn của mình rồi.
Điều này khiến cho Quỷ Tôn khẽ thở phào nhẹ
nhõm.
Nhưng đột nhiên, ngay khi Quỷ Tôn miễn cưỡng thả
lỏng tâm tình, Hàn Tam Thiên bỗng đột nhiên dừng
lại, sau đó trong ánh mắt không thể tin được của
Quỷ Tôn chậm rãi quay người.
Khóe miệng anh nở một nụ cười lạnh, kiếm ngọc
trong tay cũng thu lại.
Thay vào đó, hai tay anh nắm chặt lấy cây rìu lớn trong tay, mà phương hướng của đầu cây rìu lại chính là phương hướng khiến cho Quỷ Tôn nháy mắt sụp đổ.
Vị trí của mệnh môn!
“Không, không, không, không phải trùng hợp, không phải trùng hợp, hắn đã phát hiện ra mệnh
môn của ta, hắn đã phát hiện ra mênh môn của ta."
Quỷ Tôn hoảng sợ không thôi rống to, ánh mắt lo lắng tràn đầy tuyệt vọng.
Ngọc Diện Tu La thấy Quỷ Tôn như vậy liền vội vàng
nhìn về phía Hàn Tam Thiên, chỉ thấy Hàn Tam. Thiên lúc này đã giơ rìu trong tay lên, từ trên, bổ xuống......
Oanh......
"Phập!"
Khi chiếc rìu khổng lồ vung xuống, một ngôi mộ cũ trước mặt Hàn Tam Thiên liên lập tức vỡ tung dưới ánh sáng của chiếc rìu.
IV
Mà đồng thời khi ngôi mộ cũ vỡ tung, Quỷ Tôn bên kia cũng đột nhiên phun ra máu tươi.
cùng lúc đó, hắc khí trên người hắn cũng bắt đầu
xuất hiện bất ổn cực lớn, không ngừng lay động, dường như sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.
Ánh sáng của chiếc rìu vẫn không suy giảm, điện
cuồng đi sâu vào trong lòng đất.
Quỷ Tôn đau đớn đến nỗi ngũ quan dữ tợn, cả người điên cuồng lăn lộn tứ phía.
"Ầm!"
Khi ánh sáng của chiếc rìu tiến vào độ sâu 100 mét dưới lòng đất ngầm đánh thẳng vào một luồng khí tức màu đỏ, một âm thanh trầm muộn đột nhiên vang lên, hắc khí trên thân Quỷ Tôn cũng đột nhiên bùng nổ, đợi đến khi hắc khí đã tản hết, những gì còn sót lại trên mặt đất chỉ còn một người đàn ông trung niên cao tầm 2 mét trong bộ bạch y bẩn thỉu.
Tóc của người này rất dài, bù xù đến nỗi không thể nhìn rõ khuôn mặt và tướng mạo, hắn cúi đầu xuống, máu tươi theo khóe miệng không ngừng chảy xuống đất.
"Tách...... tách...... tách....."
Hiện trường lúc này cũng yên tĩnh một cách lạ kỳ, vạn quân quái vật đã sớm kinh ngạc tới nỗi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"A......" Hắn đau đớn kêu lên một tiếng.