Chàng Rể Trường Sinh

Chương 193




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy nhiên Đinh Dũng có thể giảm thiểu sự ảnh hưởng này, giảm đến mức gần như không có.  

“Vâng, vậy em về với thầy.” Nghe Đinh Dũng nói vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh vội gật đầu.  

Nguỵ Kiến Quốc thấy thế cũng chỉ bất lực gật đầu, nhưng trong lòng lại than thở, ông chợt thấy hơi hối hận, nếu con gái cưng của mình thích Đinh Dũng thì phiền phức lắm.  

Đinh Dũng là người đàn ông đã có gia đình, ông tin Nguỵ Tiêu Tĩnh có thể phân biệt đúng sai, nhưng người đàn ông xuất sắc thế này, lúc nào cũng thu hút sự chú ý của người khác giới, không biết Nguỵ Tiêu Tĩnh có thể cưỡng lại được điều này hay không.  

“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Trong lúc bất đắc dĩ, Nguỵ Kiến Quốc chỉ đành vỗ vai con gái rồi hạ giọng nói: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, sớm học được môn pháp mà thầy Đinh dạy nhé.”  

“Vâng, con biết rồi, con sẽ chú ý đến bản thân.” Nghe Nguỵ Kiến Quốc nói thế, Nguỵ Tiêu Tĩnh mỉm cười gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, dịu dàng.  

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Đinh Dũng hơi kỳ lạ, nếu để Nguỵ Kiến Quốc thấy con gái ông lái xe chạy như bay trên đường thì không biết ông ấy sẽ nghĩ thế nào.  

Đưa mắt nhìn Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân lên xe rời đi, Đinh Dũng mới định thần lại, nới với Tống Long: “Chúng ta đi thôi.”  

“Vâng, để con đi lấy xe.” Tống Long gật đầu rồi xoay người đi về phía bãi đỗ xe.  

Mà Kim Tư Kỳ lại nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh bằng ánh mắt tò mò, sau đó lại nhìn Đinh Dũng, bĩu môi nói: “Anh Đinh, nhiều người ái mộ anh thật đấy”.  

“Hả?” Đinh Dũng sững sờ.  

Nghe Kim Tư Kỳ nói vậy, vẻ mặt Nguỵ Tiêu Tĩnh hơi thay đổi, cô nhanh chóng cúi đầu, trong mắt thoang qua ngại ngùng.  

“Sao, cô ghen à?” Đinh Dũng trả lời cô ấy mà mỉm cười trêu lại.  

Đinh Dũng nói vậy vốn chỉ định kết thúc chủ đề của Kim Tư Kỳ, thật ra anh cũng đã đạt được mục đích của mình. Nhưng sau khi nghe thấy câu này của anh, Kim Tư Kỳ lại khịt mũi: “Ai ghen chứ, tôi không thích đồ cổ như anh đâu.”  

Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý, Nguỵ Tiêu Tĩnh nghe thấy lời Đinh Dũng nói vậy thì sắc mặt hơi tái, cô vội nói: “Tôi chỉ đi theo thầy học nghệ thuật thôi, cô Kim đúng là biết nói đùa.”  

Đinh Dũng gật đầu không phủ nhận, cũng không phát hiện ra sự khác thường của Nguỵ Tiêu Tĩnh, thay vào đó, Kim Tư Kỳ sững người một lát, tò mò nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh dường như đã nhận ra cô ấy có gì đó không đúng.  

Lúc này Tống Long đã lái xe tới.  

Ba người không tiếp tục chủ đề này nữa, Đinh Dũng ngồi vào vị trí ghế phụ, để không cho hai người kia có cơ hội nói chuyện phiếm nữa.  

“Sư tổ bỏ ba tỷ ra mua tranh, có cần thiết phải vậy không?” Trên đường, Tống Long vừa lái xe vừa hỏi Đinh Dũng.  

Cậu ta đoán được Đinh Dũng mua bức tranh là có mục đích khác nhưng đoán thế nào cũng không thấy bức tranh ngày ngoài việc sưu tầm ra còn có tác dụng gì nữa.  

“Anh biết cái gì, người ta là người có tiền.” Nghe thấy câu này của Tống Long, Đinh Dũng còn chưa lên tiếng thì Kim Tư Kỳ đã lườm trước.  

Đinh Dũng bất đắc dĩ cười khổ, nói với Tống Long: “Trên bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ này không chỉ đề thơ của vua Càn Long mà còn có những kiệt tác của những người có học thức khác, vì thế không thể chỉ nghĩ đơn giản rằng nó chỉ là một bức tranh được.”  

Nghĩ đến đây, lòng Đinh Dũng khẽ rung động, anh còn một điều không nói, đó là bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ đó trên thực tế không phải là nguyên tác của bậc thầy triều đại Bắc Tống, mà nó đã được sửa lại dựa trên bản đồ cơ sở của Giang sơn xã tắc.  

Mặc dù không phải bản đồ Giang sơn xã tắc thật nhưng cũng có vài phần hàm súc thú vị, bản đồ giang sơn xã tắc là pháp bảo lừng danh tứ phương thời cổ.   

Cho dù ở thời đại Đinh Dũng theo Nữ Oa thì bản đồ Giang sơn xã tắc đã có khí thế khắp nơi, nhưng sau này theo chủ nhân mà đi, trên thế gian không còn thấy dấu vết nữa.  

Còn về việc bậc thầy của Bắc Tống kia thấy bản đồ Giang sơn xã tắc ở đâu mà sửa lại thành bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ ngày nay thì Đinh Dũng không biết.  

Ban đầu Đinh Dũng muốn tặng vật phẩm đấu giá áp chót này cho Hàn Tông Khôn, nhưng sau khi biết nó là bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ thì anh lại do dự, không phải anh keo kiệt, mà là sợ Hàn Tông Khôn không giữ được báu vật này, ngược lại còn dẫn tới hoạ sát thân.  

“Thôi, khi nào về rồi nói.” Đinh Dũng thở dài, kìm nén suy nghĩ vào đáy lòng.  

Đinh Dũng không quan tâm lắm đến bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ, anh chỉ cần sao chép nó lại là được, bản thân bức vẽ này cũng chẳng có gì đặc biệt.  

“Thì ra là vậy, không ngờ sư tổ lại hiểu tường tận về tranh như vậy!” Nghe được lời Đinh Dũng nói, Tống Long hoàn toàn bị thuyết phục.  

Không ngờ một bức tranh  ta cảm thấy bình thường mà lại có nhiều đạo lý như vậy, Đinh Dũng đúng là không gì không biết!  

“Vậy anh lãi hay lỗ?” Kim Tư Kỳ không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy Đinh Dũng bỏ ba tỷ ra để mua bức tranh này là đã lỗ lớn.  

“Lỗ.” Nhưng ngoài dự đoán của cô, Đinh Dũng lại thẳng thắn thừa nhận.  

“Hả? Lỗ thật à?” Nguỵ Tiêu Tĩnh cũng sửng sốt, vô thức hỏi lại.  

Đinh Dũng không do dự mà gật đầu, anh nói một cách bất đắc dĩ: “Mặc dù bức tranh này là bảo vật quốc gia nhưng trên thực tế nó không phải bản gốc, nói chính xác thì không ai biết bản gốc ở đâu.”  

“Bảo tàng Quốc gia có một bức, ở đây cũng có một bức, tôi đã thấy bức trong bảo tàng rồi, giống bức này như đúc, đến tôi nhìn mà còn không thấy sự khác biệt nào, có vẻ như là cùng một người vẽ hai bức này cùng một lúc. Ai biết cái nào là thật, cái nào là giả?” Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ba người, Đinh Dũng đành phải giải thích cho họ.  

Anh đã nhìn thấy bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ trong viện bảo tàng từ lâu rồi, bây giờ lại nhìn thấy, cho dù với cặp mắt tinh tường của Đinh Dũng cũng không nhìn ra sự khác biệt, dù là bút pháp hay thời đại… đều giống hệt nhau.  

Hai bức tranh này giống như được một người vẽ trong cùng một niên đại, rốt cuộc bức nào là thật, bức nào là giả, chính anh cũng không biết.  

“Lại còn có chuyện như vậy nữa?” Kim Tư Kỳ há hốc miệng, nhìn Đinh Dũng với vẻ nghi ngờ, không tin.  

Đúng lúc này, xe đột ngột phanh gấp, Tống Long đánh tay lái, cả chiếc xe quay ngoắt 90 độ, đầu xe tấp vào lề.  

Vút! Một chiếc xe tải cỡ lỡn lao vút qua, mang theo tiếng gió.  

Nếu vừa nãy Tống Long không chuyển hướng thì e rằng lúc này bọn họ đã bị chếc xe tải lớn đâm trực diện rồi.  

“Có người không nhịn được nữa rồi!”