Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 290: Tập bắn ngay tại chỗ




Hoàng Thiên tận mắt nhìn thấy tất cả, nắm đấm của anh vang lên khanh khách!

Lúc này trong lòng của anh đã phán quyết Phó Lập Thành bị tử hình!

“Dừng tay!”

Trong cơn tức giận Hoàng Thiên gâm lên.

Âm thanh khác thường làm cho Phó Lập Thành bị dọa đến nỗi chần chừ, quay đầu nheo mắt nhìn Hoàng Thiên.

“Như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Hừ hừ, đây chính là cái giá phải trả cho sự ngoan cố của mày!”

Phó Lập Thành dùng tiếng Việt thô cứng của mình để châm chọc Hoàng Thiên.

“Anh…”

Hoàng Linh đau đến nỗi không chịu được, bất lực nhìn Hoàng Thiên kêu lên.

Một chữ anh này làm cho trái tim Hoàng Thiên gần như tan nát.

Nếu như không phải mạnh mẽ tự kiêm chế, Hoàng Thiên đã muốn xông tới làm thịt Phó Lập Thành từ lâu rồi!

Ngay cả Vũ Thanh và tám đội viên đội đặc chiến lúc này cũng rất tức giận. Hận không thể ngay lập tức đánh tất cả những thằng khốn của nước Thái thành cái sàng!

Thế nhưng ai cũng biết lúc này không thể xúc động, thằng nhãi mỏ nhọn ở sau lưng Hoàng Linh quá xảo quyệt, gã giấu mình chặt chẽ. Từ đầu đến cuối họng súng không hề rời khỏi đầu Hoàng Linh, có thể lấy mạng Hoàng Linh bất cứ lúc nào.

“Ha ha, cậu Thiên, mày cũng có ngày hôm nay sao? Tức chết mày chưa, mẹ nó chứ”

Tiêu Hổ đã đắc ý từ lâu rồi, cho rằng có thể ăn chắc Hoàng Thiên, lúc này cười điên cuồng mắng chửi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đang tức giận lại nghe thấy lời nói của Tiêu Hổ, anh đâu còn nhịn được nữa chứ?

Không dám xông lên cứu Hoàng Linh, vậy thì không dám trừng trị Tiêu Hổ sao?

“Ông già, mẹ nó mày muốn chết à!”

Hoàng Thiên gầm thét, rút một con dao chuyên dụng bên hông một đội viên đội đặc chiến, mạnh mẽ cắm vào bả vai của Tiêu Hổ!

“AI”

Tiêu Hổ đau đến mức kêu thảm, suýt nữa ngã trên mặt đất. Trên bờ vai máu chảy ra nhuộm đỏ cả quần áo.

Hoàng Thiên rút con dao ra, nhanh chóng kề trên cổ Tiêu Hổ!

“Lập tức thả em gái tao ra, nếu không thì mày nhặt xác cho Tiêu Hổ đi!”

Hai mắt Hoàng Thiên trợn trừng hét lên với Phó Lập Thành.

Cảnh tượng này làm cho Phó Lập Thành cũng vô cùng hoảng sợ.

Ông ta có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc nồng đậm trên người Hoàng Thiên!

“Chú Thành, nhanh cứu anh…”

Tiêu Hổ cũng hoảng hồn, giọng nói hơi run rẩy, ông ta biết lúc này Hoàng Thiên thật sự nổi nóng rồi!

“§o sánh độ hung ác với tao sao?”

Phó Lập Thành trừng to mắt, vung gậy gỗ hung hăng đập lên trên đùi Hoàng Linh.

“AI”

Hoàng Linh kêu thảm, không đứng vững bèn ngã xuống đất!

“Ha ha, người đẹp gãy chân rồi sao?”

Gã đàn ông mỏ nhọn ở sau lưng Hoàng Linh nhìn thấy người đẹp bị đánh, gã cực kỳ hưng phấn còn muốn cúi xuống chiếm đoạt Hoàng Linh. Nhưng mà gã lại quên rằng Hoàng Linh không còn là nơi đỡ đạn cho gã nữa.

Pằng!

Tiếng súng vang lên, bàn tay của gã mỏ nhọn còn chưa chạm vào người Hoàng Linh, giữa trán đã bị trúng một viên đạn!

Bịch!

Gã đàn ông mỏ nhọn chết ngay lập tức, xác chết rơi xuống đất!

Vũ Thanh lấy tốc độ cực nhanh nổ súng bắn chết gã đàn ông mỏ nhọn!

“AI”

Phó Lập Thành còn đang chơi đùa hung ác, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy làm ông ta quá sợ hãi, nghẹn ngào kêu lên.

Nhưng mà Phó Lập Thành lại phản ứng rất nhanh, nhìn thấy đã không thể kiểm soát được hiện trường nữa, Phó Lập Thành đột nhiên lao về phía cửa sổ ở phía sau ông ta vài mét, vừa tung người đã lộn ra ngoài cửa sổi Động tác gọn gàng, tuyệt đối là một người đã từng trải qua huấn luyện quân sự chuyên nghiệp.

“Đuổi theo!”

Hoàng Thiên vung tay, vội vàng ra lệnh.

Vài đội viên đội đặc chiến như hổ dữ lao tới cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, Phó Lập Thành lái một chiếc xe màu đen điên cuồng chạy xa hơn trăm mét.

Lúc này Hoàng Thiên cũng đuổi tới cửa sổ, anh biết chắc là mình không thể đuổi kịp, không khỏi hung hăng nghiến răng!

“Phó Lập Thành khốn nạn, Hoàng Thiên tao dù có phải đuổi tới chân trời góc biển cũng sẽ không tha cho mày Hoàng Thiên tức giận gào thét về phương hướng Phó Lập Thành chạy trốn.

Lần đầu tiên Vũ Thanh nhìn thấy Hoàng Thiên tức giận như vậy. Anh ta biết bởi vì Phó Lập Thành tự mình tìm đường chết, vậy mà dám đánh đập Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường…

Tiêu Hổ và Tiêu Tử Phong thấy Hoàng Thiên tức giận đến mức đó thì bị dọa sợ.

Phó Lập Thành bỏ chạy, họ sẽ bị Hoàng Thiên tùy ý chỉnh đốn.

Mười mấy đàn em của Phó Lập Thành cũng không phải là vô dụng, mặc dù những người này không có súng. Nhưng bên hông đều có cài dao, nếu như là bình thường, họ đã giống như những con sói liều mạng xông lên từ lâu rồi.

Nhưng mà hôm nay lại khác, mười mấy đàn em của Phó Lập Thành chưa bao giờ nhìn thấy thế trận mạnh mẽ như vậy, họ biết có liều mạng cũng chỉ giống như thiêu thân lao vào lửa mà thôi.

Hai đàn em của Phó Lập Thành đảo mắt, đột nhiên chạy về phía cửa sổ, muốn học theo dáng vẻ của Phó Lập Thành chạy trốn qua cửa sổ.

Nhưng họ rõ ràng không có cơ hội, Phó Lập Thành đã chuẩn bị từ trước, ông ta đậu xe ở bên ngoài cửa sổ, chiếc xe này vấn luôn mở máy chính là đề phòng để bỏ trốn.

Nhìn thấy hai thằng nhãi này muốn bỏ chạy. Vũ Thanh bắn liên tiếp hai phát bắn chết chúng!

Sau một thời gian ngắn, đã có ba cái xác chết. Tiêu Tử Phong và đám người Lương Thiên Vũ bị dọa sợ đến nỗi hồn bay lên trời!

Chỉ có Tiêu Hổ là còn bình tĩnh một chút, dù sao ông già này thường xuyên nhìn thấy những cảnh chết chóc như vậy.

Nhưng Tiêu Tử Phong và đám người Lương Thiên Vũ chưa từng nhìn thấy, đặc biệt là Lương Ngọc Lan, cô ta bị dọa sợ oa oa khóc lớn.

Vẻ mặt Phan Hạo tái mét, cậu ta cảm thấy lần này quả thật là chơi lớn quá rồi, không ngờ đối đầu với Hoàng Thiên lại trêu chọc rắc rối lớn như vậy!

“Anh Thiên, đừng để anh Thanh giết người nữa, giết người là phạm pháp đó…”

Giọng nói của Lương Thiên Vũ run rẩy, bịch một cái quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên, suýt nữa dập đầu trên mặt đất.

Hoàng Thiên vẫn còn đang tức giận thì làm sao để ý nhiều như vậy? Hơn nữa Hoàng Thiên cũng biết rõ, từ trước đến nay Vũ Thanh làm việc luôn thận trọng nên sẽ không làm bừa.

Quả nhiên đúng như Hoàng Thiên dự đoán, Vũ Thanh đã dám nổ súng giết người của nước Thái thì sẽ không sợ chuyện này bị phơi bày ra ngoài!

Những thằng khốn nạn này của nước Thái chạy tới Việt Nam chơi trò bắt cóc, dựa vào đặc quyền của Vũ Thanh, chuyện làm thịt chúng thì không có gì đáng kể.

“Mấy con heo Việt Nam! Bọn mày dám giết người của bọn tao, bọn mày sẽ gặp rắc rối lớn!”

Một đàn em của Phó Lập Thành càn rỡ quát to, tiếng Việt của gã rất kém, miễn cưỡng có thể để người ta nghe hiểu.

Vũ Thanh cười lạnh lùng, nói với thằng nhãi này: “Bọn mày có can đảm vào trong Việt Nam giở thói ngang ngược, đe dọa tới sự an toàn của công dân đất nước tao, tao đã có đầy đủ lý do để giải quyết bọn mày ngay tại chỗ rồi!”

“Mày.”

Sau khi đàn em của Phó Lập Thành nghe thấy lời nói kiên định đanh thép của Vũ Thanh thì lập tức hơi chột dạ, gã cũng cảm thấy Vũ Thanh tuyệt đối không phải là người bình thường, hẳn là nhân viên trong bộ phận đặc biệt của Việt Nam.

“Anh Thiên, họ đều là người nước ngoài đó! Anh khuyên anh Thanh đừng làm loạn nữa rồi thả bọn em ra đi, mọi người bắt tay giảng hòa được không?”

Lương Ngọc Lan cũng vô cùng hoảng sợ, mặt dày mày dạn khuyên Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thấy Lương Ngọc Lan nói như vậy, anh không nhịn được quát to: “Người nước ngoài mẹ nó chứ? Hôm nay bố mày muốn chỉnh đốn bọn người nước ngoài đấy!”

“Anh Thiên, anh, anh…”

Sắc mặt của Lương Ngọc Lan tái mét vì sợ hãi, ngay cả lời nói cũng không còn lưu loát.

Hoàng Thiên không có thời gian để ý tới cô ta, anh đi đến bên cạnh Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường xem xét vết thương của họ.

Lúc này Vũ Thanh vung tay về phía đội viên đội đặc chiến ra lệnh: “Dùng mười đứa khốn nạn của nước Thái này để tập bắn tại chỗ!”