Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 297: Cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc




Nói tiếng phổ thông không chuẩn mà con chửi người, khiến cho người nghe có chút chói tai.

Đặc biệt giọng của người đàn bà này lại đanh đá chua ngoa, làm cho người ta nghe cũng cảm thấy khó chịu.

Hoàng Thiên thuận theo giọng nói nhìn về phía cửa đi, chỉ thấy một con đàn bà ăn mặc hở hang tâm ba mươi mấy tuổi, hai tay đang chống nạnh bước vào, sau lưng còn dẫn theo hai người.

“Mỹ Châu, mau mau cứu anh, em phải báo thù cho anh! Anh bị người ta bắt nạt thê thảm lắm!”

Thái Viên Dã nằm dưới đất oa oa vừa khóc vừa kêu lên, cũng không màng đến thân phận Đại ca của xã nhỏ này.

Người đến tên gọi là Phó Mỹ Châu, là người của nước Thái, ả ta là em gái của Phó Lập Thành.

Mười năm trước, Phó Mỹ Châu đã được gả cho Thái Viên Dã, đã sinh sống mười năm tại Việt Nam.

Tính cách của Phó Mỹ Châu rất chua ngoa, người đàn bà này bình thường rất kiêu ngạo.

Thấy chồng mình là Thái Viên Dã bị đánh máu me đầy mình năm trêи mặt đất, con mắt của Phó Mỹ Châu như muốn rơi raI “Cái con mẹ nó! Ai dám đánh chồng tao ra nông nỗi này?”

Phó Mỹ Châu đang thể hiện sự dũng mãnh của ả ta, ánh mắt quét một đường nhìn tất cả người trong phòng, đột nhiên phát hiện Hoàng Thiên và Lã Việt đều không quen mặt, cho nên tâm nhìn của ả ta cũng tập trung lên người của Hoàng Thiên và Lã Việt.

“Chính là hai người đó đánh anh đó!”

Thái Viên Dã không có tiên đồ mà mách lẻo với vợ mình, dùng tay chỉ chỉ Hoàng Thiên và Lã Việt.

Phó Mỹ Châu nghe thấy những lời này tức muốn chết, mấy bước đã đến ngay trước mặt của Hoàng Thiên, đưa tay lên định tát Hoàng Thiên!

Nhưng Hoàng Thiên làm sao có thể để ả ta đánh chứ, không đợi đến khi cái tát của ả ta đánh xuống, Hoàng Thiên đã đưa tay ra bắt lấy tay của ả ta.

“Ha ha, gan của cô không nhỏ, ngay cả tôi cũng dám đánh?”

Hoàng Thiên thản nhiên cười hỏi Phó Mỹ Châu.

Phó Mỹ Châu nhìn thấy Hoàng Thiên điềm tĩnh như thế, ả ta bất giác ngẩn ra một chút, biểu cảm cũng thay đổi ôn hòa hơn chút.

Không sai, người đàn bà này rất dâm đấng, nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào cũng đều động lòng, Hoàng Thiên tuy không phải là đặc biệt đẹp trai. Nhưng khí chất điềm tĩnh và tự tin đó, vẫn khiến cho Phó Mỹ Châu cảm thấy có đôi chút cồn cào.

“Yo, nghe giọng điệu này của cậu hình như lai lịch cũng không nhỏ, vậy cậu nói thử xem, cậu là ai nào?”

Phó Mỹ Châu đá đá lông mày, giọng điệu có chút mập mờ hỏi anh.

Loại phụ nữ nào Hoàng Thiên chưa thấy qua, vừa nhìn thấy thái độ này của Phó Mỹ Châu, trong chốc lát Hoàng Thiên đã hiểu ra tất cả.

Người đàn bà này cũng lẳng lơ lắm, ắt hẳn là đã cho Thái Viên Dã đội không ít mũ xanh.

“Cô không xứng đáng để biết, tôi khuyên cô nên về nhà ngủ đi, đừng có tự mình chuốc lấy nhục.”

Sắc mặt Hoàng Thiên tối sầm lại, nghiêm nghị nói với Phó Mỹ Châu.

Biểu cảm nhiệt tình của Phó Mỹ Châu bị dội gáo nước lạnh, trong lòng ả ta thấy rất khó chịu.

Tuy ả ta đã ba mươi mấy rồi, nhưng dựa vào nhan sắc của ả ta, vẫn có thể dụ dỗ không ít ong bướm, Hoàng Thiên ngược lại đối với ả ta không chút động lòng nào, khiến ả ta vô cùng tức giận.

“Hừ, dám đánh chồng của tôi, tôi thấy, cậu chắc là chê mình sống quá lâu Phó Mỹ Châu hừ một tiếng đang định đánh Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không có lòng kiên nhẫn chơi với ả ta, lúc này đẩy mạnh một cái, liền đẩy Phó Mỹ Châu ra.

“Ôi dai”

Giọng nói điệu đà của Phó Mỹ Châu kêu lên, lùi về sau mất bước, ngồi bịch xuống dưới đất.

“Được lắm, mày dám đánh tao, mày hãy đợi chết đi!”

Phó Mỹ Châu tức tối gầm lên, sau đó lại lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Nhanh qua đây đi, em bị thiệt thòi rồi nè, có người đánh em”

Cúp máy điện thoại, Phó Mỹ Châu bò từ dưới đất lên, lập tức thay đổi thái độ rất hung dữ.

Hoàng Thiên cũng không biết Phó Mỹ Châu lại gọi điện thoại cho ai, nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là đã bắt được Phó Lập Thành, chuyến đi đến xã Tân Lãng này thật không uổng phí.

Phó Mỹ Châu hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, ả ta thấy Hoàng Thiên một chút cũng không sợ hãi, ngay lập tức tức liền muốn phát điên.

“Khốn kiếp! Tao đã tìm người đến đây để xử mày rồi đó, mày không sợ hãi chút nào sao?”

Phó Mỹ Châu gào lên với Hoàng Thiên nói.

Hoàng Thiên cảm thấy quá nực cười, anh sợ qua ai chứ?

“Ha ha, được thôi tôi rất là sợ, cô nhanh gọi người đó đến đây đi, cho tôi mở mang tầm mắt”

Hoàng Thiên khẽ cười nói.

Phó Mỹ Châu thấy Hoàng Thiên như thế ẩ ta càng tức.

“Mẹ nó, mày có biết tao tìm ai đến không? Nếu như mày biết mà còn như thế, thì tao coi như mày giỏi!”

Phó Mỹ Châu không chịu được mà quát vào mặt Hoàng Thiên.

Lã Việt ở một bên sớm đã nhìn không thuận mắt Phó Mỹ Châu rồi, thấy ả ta là phận đàn bà, Lã Việt mới không dạy bảo ả ta.

Nhưng nhìn thấy Phó Mỹ Châu càng lúc càng hỗn xược, lại còn dám chửi Hoàng Thiên, Lã Việt sao có thể nể mặt ả ta được nữa?

“Nói chuyện với cậu Thiên của chúng tôi, miệng mồm sạch sẽ chút đi!”

Lã Việt bước lớn vài bước đã đến gần Phó Mỹ Châu, lớn tiếng nói.

Nhưng Phó Mỹ Châu lại quát lớn “Đệt! mẹ mày, miệng mồm tao không sạch chắc mày sạch hả?”

Phó Mỹ Châu mở to mắt lên chửi người, mấy năm nay ả ta gả cho Thái Viên Dã, cái khác không học được, chửi người tục tĩu lại học rất giỏi.

Bốp!

Lã Việt còn lâu mới dung túng cho ả ta, đưa tay lên đã cho ả ta một cái tát.

Da thịt của Phó Mỹ Châu mềm mại, làm sao chịu nổi cái tát mạnh như thế, trong chốc lát đã bị cái tát này đánh cho máu me đầy miệng.

“Mày đợi đó, bọn mày cũng đợi đó đi!”

Phó Mỹ Châu không dám chửi người nữa, nhưng miệng lưỡi vẫn không buông tha ai, lời nói đầy hăm dọa nói với Hoàng Thiên và Lã Việt.

Vốn dĩ Hoàng Thiên bắt được Phó Lập Thành, đã định dẫn Lã Việt và những người khác rời đi.

Nhưng mà Phó Mỹ Châu lại còn tìm người đến giúp, Hoàng Thiên nghĩ thôi thì ở lại một chút, làm việc có đầu không có đuôi không phải việc làm của một người đàn ông, Hoàng Thiên ngược lại cũng muốn gặp gỡ người mà Phó Mỹ Châu tìm đến rồi xử lý một lần luôn.

Không quá mười mấy phút, một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn bước vào bên trong phòng.

Người đàn ông này bước đi vô cùng vững vàng, ăn mặc lại giản dị, phía sau lưng dẫn theo bốn tên đàn em.

“Mỹ Châu ơi, ai dám ăn hiếp em thế?”

Tên mập vừa vào lại không gấp không vội nói.

Hoàng Thiên và Lã Việt vừa nhìn thấy người đàn ông này, đều rất đỗi ngạc nhiên.

Người đàn ông này không ai khác, chính là đại ca của tỉnh thành, ông Kha Phù!