Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 515: Ông cụ câu cá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Matsushima Nobuo chạy đến nhanh như vậy làm Hoàng Thiên cũng rât ngạc nhiên.

Không chỉ Hoàng Thiên bất ngờ mà cả Tiêu Văn Hạ cũng vậy.

Phải biết rằng, thành phố giải trí của Tiêu Văn Hạ mà đám người Nhật Bản này cũng dám đến, xem ra rất dũng cảm đấy.

Ở đây chỉ cần Hoàng Thiên thích thì có thể làm những người Nhật Bản này có đi mà không có về.

Người đến thực sự là Matsushima Nobuo, ông ta đến đây một mình.

Sau khi bước vào văn phòng, khuôn mặt của Matsushima Nobuo trông rất khó coi, u ám và rất dữ tợn.

Hoàng Thiên nhìn Matsushima Nobuo, trong lòng không khỏi chế nhạo.

Đừng nhìn vẻ ngoài có vẻ dữ tợn của ông ta, nhưng cũng không thể che dấu được nỗi sợ hãi trong ông ta.

Hoàng Thiên tất nhiên là nhìn ra được tất cả những điều này.

“Hoàng Thiên, cậu quá đê tiện.

Tại sao cậu lại động đến con gái tôi chứ?”

Ngay khi Matsushima Nobuo bước vào, ông ta đã bắt đầu chất vấn Hoàng Thiên, trông có vẻ mất bình tĩnh và tức giận.

Hoàng Thiên cảm thấy lời nói của ông ta thật buồn cười, liền nói: “Ông có thể một mình đến đây, cũng khá tốt, ngồi xuống nói chuyện nào.”

Cái này...

Matsushima Nobuo không ngờ Hoàng Thiên lại đối xử nhẹ nhàng với mình như vậy, ông ta cứ tưởng rằng sẽ bị Hoàng Thiên đánh cho một trận tơi bời.

Ông ta cũng không rõ ràng, cầm lấy ghế ngồi xuống.

“Vừa rồi tôi hỏi cậu là vì sao lại bắt giữ con gái của tôi? Ân oán giữa tôi và cậu, cậu chỉ cần tính toán với tôi là được rôi!”

Matsushima Nobuo lắc đầu nói.

“Là do con gái của ông tự mình tìm đến, nếu cô ta không làm phiền tôi, tôi có thể đến Nhật Bản để bắt cô ta không?”

Hoàng Thiên chế nhạo nói.

Matsushima Nobuo có chút không nói nên lời, đương nhiên ông ta biết rất rõ, con gái của mình và Takeda Go đều là do ông ta gọi đến đây để đối phó với Hoàng Thiên ở Việt Nam.

Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như đã nghĩ, ngay khi đến Việt Nam, vậy mà đã bị Hoàng Thiên bắt giữ.

“Tôi không quan tâm xảy ra chuyện gì, cậu mau liền thả con bé ra đi!”

Matsushima Nobuo vẫn còn sung sức, xoay người đứng lên, chỉ vào Hoàng Thiên, quát to.

Ông ta cũng thấy Hoàng Thiên đang đối xử với mình rất lễ phép, nên càng thêm can đảm, có chút mặt mũi để nói chuyện.

Chát! Tiêu Văn Hạ từ bên cạnh chạy tới giơ tay tát ông ta một cái.

“Cái gì Matsushima Nobuo bị tát mạnh đến mức phải dùng tay lau vết máu nơi khóe miệng, hận thù nhìn Tiêu Văn Hạ.

“Nói chuyện với anh Thiên, ông phải biết lễ phép một chút, hiểu không?”

Tiêu Văn Hạ chỉ vào Matsushima Nobuo và nói.

“Cậu cậy thế đông bắt nạt tôi đúng không? Đông người nên muốn bắt nạt tôi hả?”

Matsushima Yumi đứng ở một bên hét lên, giọng nói tỏ vẻ rất không phục.

“Hì hì.

Mấu chốt là cha cô không đủ mạnh, cô hỏi xem ông ta có đám một mình đánh với tôi không?”

Hoàng Thiên không khỏi nở nụ cười, hỏi Matsushima Yumi.

Matsushima Yumi nhìn cha cô ta, thấy rằng bây giờ cha cô ta có vẻ thành thật hơn rất nhiều, ông ta cũng không dám phản bác lại những gì Hoàng Thiên nói.

Matsushima Nobuo biết mình có bao nhiêu phân lượng, ông ta biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Hoàng Thiên.

“Hoàng Thiên, cậu muốn thế nào, nói rõ ra đi" Matsushima Nobuo nghiến răng hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đứng dậy khỏi ghế, đến gần Matsushima Nobuo.

Matsushima Nobuo có vẻ hoảng sợ, lùi lại hai bước, ông ta cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Hoàng Thiên.

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content