Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 989: "Còn không phải là vì tìm cậu sao?" 




Cánh cửa bị người ta đẩy ra từ bên trong, ngay sau đó một người đàn ông đen cao lớn thô kệch khỏe mạnh từ bên trong đi ra. 

Người đàn ông này khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi ngậm một điếu thuốc, dáng vẻ cà lơ phất phơ. 

Sau khi đi ra ngoài người đàn ông đen khỏe mạnh nói với Trần Tuệ Tuệ: "Em gái, có khách tới đây sao?" 

"Đúng vậy, anh nhanh gọi Trương Vĩ đi ra đây đi." 

Trần Tuệ Tuệ nói với anh trai Trần Vũ. 

Trần Vũ quen biết Trần Giang, trước đó Trần Giang đã từng tới đây một lần, Trần Vũ còn bị Trần Giang làm cho say mê đến nỗi thần hồn điên đảo. 

Bây giờ Trần Vũ thấy Trần Giang lại tới thì rất kích động phấn khởi, không ngừng quét mắt nhìn Trần Giang rồi gật đầu cười với Trần Giang. 

Trần Giang không chào hỏi anh ta mà chỉ đứng ở đó cảm thấy hơi tiến thoái lưỡng nan. 

Trần Vũ bị mất mặt nên sắc mặt cay nghiệt, lúc này mới đánh giá Hoàng Thiên. 

Anh ta còn tưởng rằng Hoàng Thiên là đối tượng của Trần 

Giang, nếu không thì đêm hôm khuya khoắt sao lại có thể đi cùng nhau chứ? 

"Trương Vĩ, có khách tới" 

Trần Vũ hướng về phía căn phòng la lên. 

Không lâu sau thằng nhóc Trương Vĩ dạng chó hình người từ trong phòng đi ra. 

Còn có ba thằng nhóc cùng Trương Vĩ đi ra ngoài, họ đều có dáng dấp cong queo méo mó, nhìn có vẻ cũng không phải là người đứng đắn. 

"Anh, ai tới vậy? Ha ha, em còn đang cá cược vui vẻ đấy..." 

Trương Vĩ cười ha ha với Trần Vũ, song khi nhìn thấy Hoàng Thiên đứng ở đây thì lập tức hít một ngụm khí lạnh! 

"Anh, tại sao anh lại ở đây?" 

Trương Vĩ thất kinh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên rồi rất có xu thế muốn chạy trốn. 

"Còn không phải là vì tìm cậu sao?" 

Hoàng Thiên lạnh lùng khịt mũi nhìn thẳng Trương Vĩ. 

Anh muốn nhìn ra sơ hở từ trên mặt của Trương Vĩ. 

Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, khi đối mặt với ánh mắt cay nghiệt của Hoàng Thiên tim Trương Vĩnhư muốn nhảy ra ngoài, căng thẳng muốn chết. 

"Anh rể, anh, mời anh ngồi, hì hì..." 

Trương Vĩ cố gắng hết sức khống chế tâm trạng sợ hãi cười ti tiện với Hoàng Thiên nhưng mà lại không dám đi tới. 

"Trương Vĩ, cậu qua đây, tôi muốn hỏi cậu một số chuyện." 

Giọng Hoàng Thiên lạnh như băng nói với Trương Vĩ. 

Trương Vĩ nào dám đi tới chứ? Lúc này anh ta nhìn thấy Hoàng Thiên thì hai cái đùi giống như là bị rót chì di chuyển một bước cũng rất là tốn sức. 

"Anh rể, anh có chuyện gì thì cứ hỏi, anh còn khách sáo với tôi làm gì..." 

Trương Vĩ cố gắng nở nụ cười làm cho người ta cảm thấy anh ta không căng thẳng. 

Nhưng đây là anh ta lừa mình dối người, lúc này giọng nói của Trương Vĩ hơi run rẩy, ai nấy cũng có thể thấy được là Trương Vĩ tương đối sợ hãi Hoàng Thiên. 

Trần Vũ đứng ở một bên thấy thế thì trong lòng càng thêm khó chịu. 

Mặc kệ Trương Vĩ gọi Trần Giang là chị Giang hay gọi Hoàng Thiên là anh rể, Trần Vũ vẫn kết luận Hoàng Thiên là người đàn ông của Trần Giang. 

Sự ghen tuông nồng đậm làm cho Trần Vũ tương đối không hài lòng với Hoàng Thiên! 

"Giang, người kia là ai vậy?" 

Trần Vũ nhả ra một làn khói chỉ Hoàng Thiên hỏi Trần Giang. 

"Đó là em rể của tôi cũng là anh rể của Trương Vĩ, chúng tôi là họ hàng" 

Trần Giang giải thích.