Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1196




Chương 1196

“Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy! Nếu Trình Đông Hoa không đi lên, cùng lắm là bị mọi người chê cười. Nhưng bây giờ ông ta lên sân khấu, nếu không có bất kỳ người nào ủng hộ bên dưới, chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến mức rụng răng luôn sao?”

Trình Đông Hoa đứng trên sân khấu, nhìn Trình Kiêu một cách bất lực, ánh mắt ông rất bình thản, và cũng không có ý trách cứ, ông hiểu ý định ban đầu của Trình Kiêu.

Giang Thượng Minh đứng ở một bên cười lạnh rồi nói: “Trình Đông Hoa, bắt đầu đi!”

“Được rồi!”

Trình Đông Hoa gật đầu với Giang Thượng Minh, sắc mặt thần thờ: “Tôi là phó phụ trách của trấn Bao Cốc, tôi hy vọng mọi người có thể ủng hộ công việc của tôi, cảm ơn!”

Đây là báo cáo của Trình Đông Hoa.

Dưới khán đài, Lâm Ngọc có hơi không hiểu: “Chủ tịch, tôi không hiểu lắm. Mới vừa rồi, những người đó đến cả chuyện giúp thôn dân bắt con gà cũng bất chấp mà thổi phồng lên, chú Trình vì người dân đã làm rất nhiều chuyện, tại sao chú ấy lại không nói.

gì cả?”

Vương Đỗ Lan nhìn Trình Đông Hoa, người đang đứng lặng lẽ trên sân khấu với bộ dạng có phần cô đơn, bà thở dài nói: “Một người làm việc chân chính sẽ không bao giờ treo công trạng của mình bên mép. Ông ấy đúng là một kẻ ngốc ngoan cố.”

Giang Thượng Minh cười lạnh nói: “Trình Đông Hoa, đây là báo cáo của ông à? Chẳng lẽ năm ngoái ông không làm bất cứ việc gì? Chỉ biết ngồi không ăn bám thôi sao?”

Trình Đông Hoa liếc nhìn Giang Thượng Minh, bình tĩnh nói: “Nếu tôi đã ngôi lên vị trí này, tất cả những gì tôi làm đều là chức vụ của tôi và là những gì tôi nên làm. Có gì đáng để báo cáo sao?”

Bên dưới, Dư Trung Nguyên, lãnh đạo của trấn Bao Cốc, lạnh giọng quát: “Trình Đông Hoa! Ý ông là muốn phủ nhận thành tích của tất cả chúng tôi sao? Hay ý ông là tất cả chúng tôi đều đang khoe khoang, và chỉ mình ông là người duy nhất khiêm tốn!”

“Tôi cảm thấy ông chẳng qua là ngồi không ăn bám, cũng không có thành tích gì nổi bật, cho nên mới cố ý giả bộ hiên ngang lãm liệt”

“Tiểu nhân!”

Mã Kiến Quốc cũng trơ tráo cười châm biếm rồi nói: “Trình Đông Hoa, ông bác bỏ toàn bộ công lao của mọi người, nhằm biểu dương sự chí công vô tư của mình. Ông nghĩ rằng sẽ có người bị lừa bởi loại mánh khóe này à?”

“Đúng, chúng ta sẽ không mắc lừa! Trình Đông Hoa là một kẻ tiểu nhân!”

“Tiểu nhân!”

Bên dưới, đám đông vô cùng phẫn nộ, và những người đứng đầu các thị trấn khác cũng không ngừng chửi rủa và vu tội cho Trình Đông Hoa.

Mục Tranh khinh thường liếc nhìn những lãnh đạo của các trấn khác, hừ lạnh một tiếng: “Một đám hám danh, sâu mọt!”

Trình Kiêu không nói gì, chẳng qua sắc mặt anh ngày càng trở nên lạnh lùng.

Trên mặt Dư Trung Nguyên lộ ra vẻ cười nhạo tự mấn, lần này Trình Đông Hoa coi như đã chọc giận quần chúng, nhất định sẽ bị mọi người phun nước bọt tới chết.

Có điều, chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ, lần này ông ta muốn làm cho Trình Đông Hoa bẽ mặt, vứt hết mặt mũi về nhà bà nội, để người nọ phải vĩnh viễn cụp đuôi mà làm người sau này.

Dư Trung Nguyên đột nhiên lớn tiếng nói: “Các vị đợi một chút, đừng nóng vội!”

Mọi người dần dần bình tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Dư Trung Nguyên , không biết ông ta muốn nói cái gì “Trình Đông Hoa đã hành động như một kẻ tiểu nhân. Ông ta một mực bác bỏ công lao của chúng ta và nói chúng ta lòng dạ hẹp hòi để làm nổi bật sự chí công vô tư của mình. Tuy nhiên, coi như ông ta miệng lưỡi khéo léo thì cũng không thể thay đổi được sự thật”