Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1246




Chương 1246

Đây chính là tin chấn động!

“Nguyệt Thần kia, sẽ không phải thật là thần chứ? Tiên nhân đều thành người hầu của nàng ấy.”

Tất cả mọi người đều có nghi vấn này, Bái Nguyệt tiên nhân đã là Địa Tiên nhất lưu, đối với những võ giả địa cầu nay mà nói, đã là tồn tại trong truyền thuyết.

Nhưng tiên nhân lợi hại như vậy, lại là người hầu của người khác!

Vậy vị chủ nhân này cường đại cỡ nào chứ?

“Nguyệt Thần không phải thần, nhưng thẳng là thần.” Lão một mặt bình tĩnh nói.

Lý Vô Cực một mặt nghiêm túc: “Nguyệt Thần trong miệng ông, cuối cùng là aï? Nàng ta lợi hại như vậy, vì sao trong lịch sử Á tộc xưa nay đều chưa nghe nói qua nhân vật này?”

Lão ha ha cười nói: “Nguyệt Thần có thể là tứ đại mỹ nữ, cũng có thể là Cửu Thiên Tiên tử, cũng có lẽ là nữ tướng cái thế, phàm nhân sao đoán được thân phận của nàng? “

“Cái này…”

Đám người không thể nào hiểu được, nếu như thế gian thật có kỳ nhân này, kia có lẽ đã thành thần thật rồi.

Lý Vô Cực cười lạnh nói: “Có lẽ ngay cả ông cũng không biết thân phận thật sự của Nguyệt Thần đi?”

Lão gật gật đầu, thẳng thắn: “Không sai, tôi cũng không biết thân phận chân chính của Nguyệt Thần, tôi chỉ là người thủ sơn đời thứ ba mươi sáu.”

“Nếu như các người còn không đến, sau này nếu như tới, sợ là cũng tìm không thấy người thủ sơn. Đến thế hệ này của tôi, đã tìm không thấy người thừa kế.”

“Năm đó khi tộc nhân Đông Hòa xâm lấn Á tộc, tôi thay người thủ sơn đời trước, lúc đầu tôi chuẩn bị đi chạy nạn, kết quả chỉ có thể bị ép trốn vào sơn cốc.”

Về sau tộc nhân Đông Hòa tìm được Nguyệt Thần cung, muốn dùng thuốc nổ nổ tung. Ha ha, bọn họ thật sự là sỉ tâm vọng tưởng, Nguyệt Thần cung hộ sơn đại trận, há lại thuốc nổ có thể nổ tung?”

“Được rồi, không nói những chuyện cũ, các người hắn là tìm chìa khoá mở đại trận hả?”

Lý Vô Cực nói: “Không sai, ông biết chìa khoá ở đâu à?”

Lão đưa tay chỉ trước mặt tấm nệm ngồi hình tròn: “Chính là chúng!”

“Cái gì! Chìa khóa trận quan trọng như vậy, tùy ý bày ra trên mặt đất sao!” Lý Vô Cực hoảng sợ nói.

Cửu trưởng lão cười nói: “Chỗ nguy hiểm nhất, cũng là chỗ an toàn nhất. Lại nói, loại đại trận này chưa từng nghe thấy, nếu như không phải Trình Kiêu vừa vặn biết tòa đại trận này, coi như chúng ta dùng sức cả đời, cũng sẽ không nghĩ tới phá chìa khoá đại trận, bày ở trong ngôi miếu đổ nát này.”

Trình Kiêu nhìn qua kia lão, hỏi một cách trang trọng: “Người thủ sơn đời trước, có nói với ông ít chuyện liên quan tới Nguyệt Thần. Tỉ như, nàng có phải là thích mặc một bộ y phục màu xanh nhạt?”

Lão già lắc đầu: “Không có nói qua, mấy ngàn năm, cho dù có cũng quên. Nếu như cậu muốn hiểu rõ Nguyệt Thần, vậy thì tiến vào Nguyệt Thần cung đi thôi, ở trong đó có tin tức liên quan tới Nguyệt Thần.”

Trình Kiêu lại hỏi: “Nếu như chúng tôi lấy trận chìa đi, cần trả thù lao gì cho ông không?”

Lão lắc đầu: “Không cần, người thủ sơn chúng tôi ba mươi sáu đời, chỉ có một nhiệm vụ, chính là đưa những chìa khoá này giao cho người đến tìm kiếm chúng. Nguyệt Thần đã từng để lại lời nói, nếu quả thật có người tìm tới Nguyệt Thần miếu, mặc kệ là ai, chúng tôi chỉ cần giao chìa khóa cho anh ta, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành.”

“Tôi cũng theo đó giải thoát, đây chính là thù lao các người cho tôi.