Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1334




Chương 1334

Mạc Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, tôi sẽ nhận, nếu sau này anh cần thì có thể tới chỗ tôi lấy bất cứ lúc nào.”

Trình Kiêu bảo: “Đúng rồi, dòng chính của Hắc Vu giáo đã bị tôi diệt sạch rồi, nếu cô muốn về thì có thể về thu dọn tàn cục.”

“Tạm thời tôi không có ý định quay về” Mạc Vũ như có nỗi ám ảnh tâm lý với nơi đó, nếu không phải bất đắc dĩ thì cô không muốn về.

Trình Kiêu nhìn cô ta, dặn dò: “Tôi cho cô số điện thoại, nếu có chuyện gì có thể gọi cho tôi.”

“Cảm ơn anh Trình Kiêu!” Trong mắt Mạc Vũ hiện rõ vẻ cảm.

động.

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Tại hồ Nguyệt Nha, Cung Trường Sinh cho người chuyển sơn môn của Thất Tinh Tông tới.

Còn bảo Cung Thu Thiện liên hệ với đội xây dựng chuẩn bị cải tạo hồ Nguyệt Nha, xây một loạt biệt thự cho các đệ tử trong tông môn ở.

Khi Trình Kiêu trở lại biệt thự Vọng Nguyệt Lâu, nhìn thấy cảnh như bị cướp vào nhà.

Các đệ tử của Thất Tỉnh Tông coi nơi này là sơn môn mới của mình, phá hỏng rất nhiều thảm thực vật trước cổng biệt thự.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Trình Kiêu bình tĩnh những mọi thực vật trong phạm vi hai mét quanh anh đều khô héo trong nháy mắt.

Mấy thanh niên đang luyện quyền trên bãi cỏ bên ngoài đã nhìn thấy Trình Kiêu.

“Này, anh là aï?” Một thanh niên cầm trường kiếm lạnh lùng quát.

“Các anh là ai?” Giọng Trình Kiêu đều đều, vẻ mặt không cảm xúc.

“Đây là sơn môn của Thất Tinh Tông tôi, người không phận sự miễn vào!” Thanh niên đó hét lớn, giống như chó hoang tuyên bố chủ quyền của mình, nói với người xông vào là Trình Kiêu răng đây là địa bàn của mình “Sơn môn của Thất Tỉnh Tông.” Trình Kiêu chậm rãi lẩm nhẩm, không để ý đến thanh niên đó mà đi thẳng về phía biệt thự.

“Đứng lại! Đã bảo không được vào rồi sao vần được nước lấn tới thế hả?” Tốc độ của thanh niên ấy rất nhanh, anh ta chặn trước mặt Trình Kiêu, chỉ trường kiếm trong tay vào Trình Kiêu “Cút đi mau, đây là sơn môn của Thất Tỉnh Tông chúng tao, nếu mày dám xông vào thì đừng trách chúng tao không khách sáo!”

Một thanh niên khác quát.

“Tránh ra.” Trình Kiêu nhắm mắt làm ngơ hai thanh niên này, tiếp tục tiến về phía trước mà không dừng lại.

Thanh niên cầm trường kiếm hơi giật mình, tay cầm kiếm run lên, hắn quát: “Mày còn dám tiến lên một bước thì đừng trách tao không khách sáo!”

Trình Kiêu vân tiếp tục đi về phía trước.

“Tự tìm cái chết!” Trên mặt thanh niên kia hiện lên vẻ tàn nhấn, giơ kiếm đâm về phía trái tìm Trình Kiêu.

Trình Kiêu phất tay, như xua đuổi ruồi nhặng đáng ghét.

Rầm!

Thanh niên kia chỉ thấy có một lực mạnh đập thẳng vào ngực mình, cả người bay ra ngoài.

“Kẻ thù tấn công!”