Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1633




Chương 1633

“Tuy nhiên, anh ấy nói rằng lần này anh ấy sẽ tự quyết định. Sau đó, vài ngày sau, anh ấy đột nhiên xuất hiện ở cổng nhà máy.”

“Lúc đó tôi rất cảm động nhưng nghĩ rằng anh ấy chỉ là nhất thời có tâm lý phản nghịch chứ không phải là thực sự có ý định cưới tôi.

“Có điều, nếu anh đã trở lại nhà máy rồi thì tôi cũng chỉ đành đồng ý thử qua lại với anh ấy, hôm đó, anh ấy vui như một đứa trẻ. Ngày hôm đó cũng là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

“Không ai ngờ rằng, ngày hôm sau, ba mẹ anh ấy tìm đến nhà máy, cưỡng ép đưa anh ấy về nhà, bọn họ còn mắng chửi tôi, mắng tôi là con hồ ly tỉnh, mắng rất khó nghe.”

“Anh ấy luôn bảo vệ tôi phía sau người và thậm chí còn không ngại xích mích với ba mẹ. Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà máy đó. Trong hai năm, chúng tôi đã đi rất nhiều nơi.”

“Có điều, anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi. Anh ấy nói phải chờ đến khi anh ấy có thể tổ chức cho tôi một đám cưới đường đường chính chính rồi mới chạm vào tôi”

“Tôi biết đường đường chính chính mà anh ấy nói là ý gì, anh ấy muốn có được sự công nhận của mọi người.”

“Tuy nhiên, có một lần anh đi xe bị ngã, va chạm vào đầu. Sau khi tỉnh lại liền trở nên ngây ngô đần độn, đến tôi cũng không nhận ưm”

“Tôi đưa anh ấy đi gặp rất nhiều bác sĩ. Chúng tôi đã tiêu hết tiền, cùng đường bí lối, tôi đã đi tìm ba mẹ của anh ấy. Thế nhưng, ba mẹ anh ấy nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh ấy thì lại không nhận anh ấy nữa”

“Sau này, tôi nghe người ta nói Dược Thần Cốc có thể chữa khỏi rất nhiều bệnh, cho nên đã dẫn anh ấy đi hơn ngàn dặm đường để tới được đây.”

“Thế nhưng, tôi thực sự không có tiền nữa, chúng tôi cũng không có thứ gì để lấy ra trao đổi với Dược Thần Cốc, tôi chỉ có thể quỳ trước cửa Dược Thần Cốc, hi vọng bọn họ có thể phát chút từ bi, giúp đỡ tôi.”

“Nếu như anh có thể chữa được cho anh ấy, cho dù là tính mạng của tôi, tôi cũng bằng lòng.”

Sau khi đọc xong, Trình Kiêu không khỏi có chút xúc động.

Nhìn chàng trai trẻ kia, có thể thấy được dù anh ta không nhớ gì nhưng đối với cô gái, anh ta vẫn rất ỷ lại.

Rõ ràng, anh ta đã quên đi mọi thứ, chỉ duy nhất không quên tình yêu của bọn họ.

Trình Kiêu truyền âm nói: “Kỳ thực, cô không cần thiết phải như vậy, cô có thể đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần, cô mang theo anh ta, sẽ liên lụy cô cả đời.”

Cô gái mỉm cười, nụ cười chua xót, viết trên giấy: “Anh ấy không chê tôi, sao tôi lại rời bỏ anh ấy chứ?”

“Nếu không thể chữa được, vậy thì tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời.

Trình Kiêu im lặng.

Miễn là anh không rời bỏ em, em sẽ ở bên anh đến cuối cuộc đời.

Đây là tình yêu, đây chính là tình yêu “Tôi có thể chữa khỏi cho anh ta.” Trình Kiêu truyền âm nói.

Cô gái đột nhiên lộ ra một tia kinh ngạc vui mừng, sự tươi đẹp của khoảnh khắc đó quả thực rung động lòng người.

“Thật sao? Quá tốt rồi!” Cô gái.

“Tôi nên cảm tạ anh thế nào?” Cô gái lại viết, viết xong câu này, trên mặt cô lộ ra chút sợ hãi.

Những năm này đi cầu thầy chữa bệnh, cô đã gặp rất nhiều bác sĩ không có y đức, có mấy lần suýt chút nữa rơi vào miệng cọp.

Cô lo lắng răng Trình Kiêu sẽ nhân cơ hội này để ép buộc cô.