Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1641




Chương 1641

Rất nhanh, một nhóm sáu thanh niên mặc áo đen đồng phục Dược Thần Cốc đã sải bước đến hiện trường, chỉ mất chưa đến năm phút.

Có thể thấy đội ứng phó của Dược Thần Cốc có tốc độ nhanh như thế nào.

Từ cơ chế bảo an cũng có thể thấy được hệ thống vận hành của Dược Thần Cốc đã đạt đến một tiêu chuẩn vô cùng hoàn thiện.

“Bảo vệ, người này gây sự ở Dược Thần Cốc chúng ta, các anh đuổi hắn đi đi!” Đại quản gia chỉ đạo với giọng điệu ra lệnh.

Mấy tên bảo vệ đầy vẻ lạnh dùng, người dẫn đầu lạnh lùng nhìn đại quản gia một cái.

“Ông không có quyền chỉ đạo chúng tôi, mời lấy ra chứng cứ.

chứng mình tên nhóc này gây chuyện.” Đội trưởng đội bảo vệ trịnh trọng nói.

Sắc mặt đại quản gia đỏ ửng, trong hệ thống của Dược Thần Cốc, đội bảo vệ trực tiếp do Cốc chủ phụ trách, mặc dù ông ta thân là quản gia của Dược Thần Cốc, nhưng lại không có tư cách chỉ huy lực lượng chiến đấu của Dược Thần Cốc.

Điều này cũng là để ngăn chặn một số cuộc phản loạn xảy ra.

Nhìn thấy những bảo vệ này ngay cả lời của cậu mình cũng không nghe, cậu Nghiêm tức giận quát: “To gan, ngay cả lời của đại quản gia mà các canh cũng không nghe, muốn làm phản sao!”

Những bảo vệ này là lực lượng trực tiếp dưới quyền của Cốc chủ, ông ta nào có quyền chỉ huy chứ.

Đặc biệt là câu nói làm phản kia của cậu Nghiêm càng như đang nướng đại quản gia trên lửa.

Ông ta chỉ là một tên quản gia của Dược Thần Cốc, người mà đội bảo vệ tận hiến trực tiếp là Cốc chủ, nếu nói tạo phản thì cũng là đại quản gia ông ta đang tạo phản.

Những người bảo vệ lạnh lùng nhìn Cậu Nghiêm, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

Cậu Nghiêm vẫn mang theo dáng vẻ không biết sống chết, ngạo nghề nói: “Nhìn gì mà nhìn, có tin cậu tôi cách chức hết các anh, đuổi các anh ra khỏi Dược Thần Cốc không!”

“Câm miệng!” Đại quản gia chịu không nổi nữa, trực tiếp đá cậu Nghiêm ngã nhào xuống đất.

Đại quản gia vội vàng cười nói với mấy tên bảo vệ: “Trẻ ranh không hiểu chuyện, lời của nó các vị đừng coi là thật.”

“Chúng ta đều làm việc cho Cốc chủ, hy vọng mấy vị bỏ qua cho.

“Đúng rồi, tôi có bằng chứng tên nhóc này gây chuyện. Nhân viên an ninh của chúng ta, còn có tất cả mọi người có mặt đều có thể chứng minh. Là cậu ta động thủ đánh nhân viên an ninh của chúng ta trước, còn muốn động thủ đánh tôi nên tôi mới bảo người mời các anh qua đây.”

Đại quản gia đổi trắng thay đen, thêm mắm thêm muối, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Trình Kiêu.

Có điều, mặc dù Trình Kiêu không động thủ với nhân viên an ninh, chỉ dùng một ánh mắt khến hay nhân viên an ninh sợ hãi lui xuống.

Nhưng chuyện mất mặt như vậy, hai nhân viên an ninh này chắc chăn sẽ không nói ra.

Mà mọi người xung quanh đều đến Dược Thần Cốc đổi thuốc, nhất định sẽ không đắc tội với đại quản gia.

Vì vậy, cho dù là hai nhân viên an ninh hay là người xem xung quanh cũng đều gật đầu đồng ý với những gì đại quản gia nói.

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn về phía Trình Kiêu với vẻ mặt nghiêm túc và hỏi: “Cậu còn có gì muốn giải thích không?”

“Đội bảo vệ Dược Thần Cốc chúng tôi trực tiếp thuộc quyền của Cốc chủ, tuyệt đối sẽ không thiên vị cho bất kỳ ai, nếu bọn họ nói dối, cậu có thể vạch trần bọn họ.”