Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 497




CHƯƠNG 497

Trương Quốc Hào thấy vậy, vậy mà lại bị người ta đoạt mất cơ hội trước.

Lập tức, cũng dẫn thủ hạ chạy tới chỗ Trình Kiêu.

Ngay khi Trương Quốc Hào đi qua cái hố mà Thư Nam đập ra, một luồng khí tức đáng sợ ngay lập tức bao phủ Trương Quốc Hào.

Đó là một luồng khí tức khiến linh hồn người ta run sợ, đầy chết chóc và bạo tàn!

Trương Quốc Hào đột ngột sững người, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy, mồ hôi nhễ nhại, đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích.

Những người còn lại dường như cũng cảm nhận được luồng khí tức chết chóc đáng sợ đó, quang cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, nhìn cái hố đất bị Thư Nam đập ra.

Ánh mắt Trình Kiêu hơi nheo lại, hứng thú nhìn chằm chằm cái hố đất. Cuối cùng không thể giấu diếm nữa rồi sao?

Một bàn tay như vỏ cây khô đột nhiên vươn ra từ miệng hố và nắm lấy mép hố.

A!

Các đại lão và bọn đàn em đều đồng loạt lùi lại, kinh hãi kêu lên và nhìn bàn tay với vẻ sợ hãi.

Bịch!

Một bóng người chợt thoát ra từ trong hố và đáp xuống mặt đất, hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm Trình Kiêu, giống như một con thú dữ thoát ra từ địa ngục.

Hình dáng xấu xí vô cùng, toàn thân mọc đầy vảy xanh, mặt mũi khác hoàn toàn, nhưng dựa vào hình dáng cơ thể, có thể mơ hồ nhận ra đó chính là Thư Nam.

Sắc mặt của tất cả mọi người tái nhợt, lui về sau thêm mấy bước.

“Cái quái gì đây vậy? Yêu quái sao?”

Tất cả các đại lão đều đang âm thầm lau mồ hôi. Cuộc chiến của hôm nay đã hoàn toàn lật đổ nhận thức ngày trước của bọn họ về thế giới này.

Tất cả mọi người có nằm mơ cũng không ngờ rằng thế giới vốn đơn sơ bình dị lại thực sự có những cao thủ vượt nóc băng tường trong tiểu thuyết võ hiệp, thậm chí còn có yêu quái tồn tại.

Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn thờ ơ vô cảm, ung dung nhìn Thư Nam sau khi biến hóa, khẽ cười một tiếng: “Ra rồi sao?”

Đây là một cách chơi chữ, không biết đang hỏi Thư Nam ra khỏi hố, hay là đang ám chỉ điều gì khác.

“Ranh con, ngươi có chút bản lĩnh đấy, lại có thể ép ta ra ngoài!” Giọng của Thư Nam rất khàn, nhưng ai cũng có thể nhận ra đó là giọng của một người phụ nữ.

Các đại lão và bọn đàn em lại choáng váng lần nữa.

Tình huống gì vậy? Sao lại biến thành giọng nữ rồi!

Trước đó trong cuộc nói chuyện với Thư Nam, Trình Kiêu nói một câu ngươi không phải là ngươi, lúc đó Trình Kiêu đã nhìn ra một sự tồn tại khác trong cơ thể của Thư Nam.

Trình Kiêu có chút hứng thú hỏi: “Có thể cho ta biết lai lịch của ngươi không?”