Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 912




Chương 912

Nói xong, lấy miếng ngọc bội xuống, giao cho chú Tần: “Chú Tần mời xem!”

lạ “Cảm ơn cô chủ!” Chú Tần nhận lấy ngọc bội, hai tay nâng lên, dáng vẻ như nhìn trân bảo.

Mọi người không hiểu nhìn chú Tần, nghĩ thầm không phải chỉ là một miếng ngọc bội vỉa hè, đến vậy sao?

Chú Tần nghiêm túc nhìn một lúc, mạnh tay đánh ta một luồng chân khí. Trên ngọc bội, lần nữa hiện lên ánh sáng. Nhưng, so với vừa rồi nhỏ hơn nhiều, thời gian cũng ngắn hơn nhiều.

Cảm giác mát lạnh này, cũng lần nữa xuất hiện trong hội trường, nhưng mà, chỉ là trong chớp mắt.

Chú Tần trả ngọc bội cho Y Linh, vẻ mặt cảm thán nói: “Mặc dù tôi chỉ có thể kích phát ra một góc núi băng của nó, nhưng tôi dám khẳng định, đây là một món bảo vật!” Chú Tần vô cùng trịnh trọng nói.

“Cô chủ, cho dù lúc nào ở đâu, cô cũng phải mang miếng ngọc này trên người!

Nhớ lấy, nhớ lấy!”

Bạch Thụy Văn thầm thở dài trong lòng: “Xong rồi, bị ông ta nhìn ra rồi!”

Y Linh nhận lấy miếng ngọc bội, đeo lại lên người, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhớ rồi, cảm ơn chú Tần!”

Trong lòng Y Linh có chút kinh ngạc, chú Tần trên danh nghĩa là quản gia của nhà họ Y, nhưng Y Doấn đã từng nói với Y Linh, nhất định phải tôn trọng chú Tần. Cô tbiết thực lực của chú Tần rất mạnh, nhưng, dựa vào thân phận và thực lực của chú Tần, trước mặt miếng ngọc bội này lại thất lễ như vậy!

Trong lòng Y Linh không khỏi thắc mắc: “Miếng ngọc bội mà Trình Kiêu tặng cho mình rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ? Lại khiến chú Tần đối xử một cách thận trọng như vậy!”

Y Linh không khỏi lén lút nhìn về phía Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu vẻ mặt vấn thờ ơ, không thể nhìn ra được trong lòng đang nghĩ cái gì.

Cô Tu Nhiêm thấy Trình Kiêu sắp bị đả kích đến mức cả người không còn chỗ nào nguyên vẹn, nhưng ông lão này lại đột nhiên nhảy ra, lại tâng bốc miếng ngọc bội này lên trời.

Trong lòng Cố Tu Nhiêm không phục, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không phải chỉ là một miếng ngọc bội bán đầy ở các quầy hàng thôi sao, có cái gì ghê gớm. Lẽ nào còn đáng tiền hơn Ánh Sáng Hy Vọng mà cậu Bạch tặng sao?”

Khuôn mặt Bạch Thụy Văn đỏ lên, rất muốn đá cho Cố Tu Nhiễm một phát bay ra ngoài, cậu không hiểu thì đừng có mà nói linh tỉnh có được không?

Những lời này nói ở trước mặt những người bình thường kia thì thôi đi, nhưng cậu lại nói trước mặt một võ giả tiên thiên cảnh giới đỉnh phong, đây không phải là tự rước lấy nhục nhã sao?

Ánh Sáng Hy Vọng mặc dù quý giá, nhưng chung quy cũng chỉ là đồ chơi. Sao có thể đưa ra đàm luận với một pháp khí có năng lượng thần kỳ chứ?

Quản nhiên, chú Tần mặt tràn đầy sự xem thường nhìn Cố Tu Nhiễm, cười khẩy nói: “Trong số tất cả những món quà ngày hôm nay, miếng ngọc bội này là vật quý giá nhất. Ánh Sáng Hy Vọng gì đó, so sánh với miếng ngọc bội này cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”

“Đám trẻ con vô trị mấy người sao có thể hiểu được sự quý giá của bảo vật này!

Cậu Bạch, cậu thử nói xem!”

Ánh mắt của chú Tần đột nhiên nhìn về phía Bạch Thụy Văn, trên mặt mang theo nụ cười khẩy.

Khuôn mặt Bạch Thụy Văn tràn đầy sự ngượng ngùng, rất muốn đánh cho cái tên ngốc Cố Tu Nhiêm này một trận. Nếu như chú Tần chỉ là quản gia của nhà họ Y, anh ta cũng không cần phải quan tâm.

Nhưng, chú Tần còn là một võ giả Tiên Thiên đỉnh phong. Chỉ kém hơn sư phụ của anh ta một chút.