Chàng Sếp Của Tôi

Chương 11




11

Gần cuối năm, công ty phát một ít voucher giảm giá đi suối nước nóng.

Ban đầu voucher này chỉ được phát cho vài cá nhân thôi, nhưng Tiểu Thu nói rằng càng đông mới càng vui nên đã gọi thêm một vài người thân thiết cùng đi.

Khi tôi đến được suối nước nóng thì đã muộn mất hơn 10 phút so với thời gian đã hẹn trước, cho nên dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, tôi mở cửa bước vào, trong căn phòng suối nước nóng khá lớn vậy mà lại chẳng có một ai…..Dòng suối nước nóng chảy róc rách cùng làn khói phủ mờ khiến tôi có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Tại sao Tiểu Thu và những người khác vẫn chưa đến nhỉ?

Đừng có bảo với tôi là voucher của công ty phát là mỗi người một phòng nha?

Sếp lớn chắc chắn chả hào phóng như vậy đâu………

Tôi vừa định mở điện thoại lên nhắn hỏi họ thì mới chợt nhớ ra, lúc thay quần áo tôi đã bỏ điện thoại vào tủ đựng đồ mất rồi.

Chắc có lẽ là bọn họ cũng đến muộn mất rồi.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, bước vào hồ nước nóng.

Được bao bọc bởi làn nước ấm áp, cảm giác mệt mỏi toàn thân dường như biến mất.



Tôi thoải mái nhắm mắt lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách, nhưng ngâm mình chưa đầy 5 phút, tôi phát hiện có người vừa bước vào hồ nước..,,

Tôi nghĩ đó là Tiểu Thu, mở mắt ra.

Một bóng hình mảnh khảnh trong làn khói mờ ảo từng bước tiến về phía tôi, làn da trắng đến mức gần như hòa vào làn khói.

Lúc đầu tôi không thể nhận ra người kia là ai, mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình ấy và phải mất vài giây tôi mới nhìn rõ người.

Là Tống Hạc!

Tại sao anh ấy lại đến đây chứ?

Nam nữ phải tách phòng chứ?

Mà khoan đã, người như anh ấy không phải là một mình một phòng sao?

~•~•~•~•~

Mọi câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi đều biến thành “Tôi sắp chảy máu mũi rồi” vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy cơ bụng 8 múi của anh ấy

Tống Hạc cứ thế từng bước tiến lại gần, đến ngay vị trí cách tôi khoảng 3m liền ngồi xuống

Tôi:???

Hiện giờ tôi rất là chắc chắn, anh ấy thật sự không nhìn thấy tôi.

Vậy giờ phải làm sao đây?

Giữa tôi và Tống Hạc có thể, có mối quan hệ nào, mà lại gặp nhau như thế nào không?

Sau khi suy nghĩ vài giây, tôi quyết định chịu đựng, đợi anh ấy ngâm mình xong rồi mới ra ngoài.



Vậy nên tôi cố gắng giảm tiếng thở lại, cố gắng chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên thân hình cường tráng của Tống Hạc.

Trong làn khói mờ ảo, anh ấy càng có thêm vẻ thanh tao, cứnhư đang âm thầm dụ dỗ người vậy…

Nhưng không biết có phải do quá căng thẳng hay không, càng cố gắng chịu đựng thì hô hấp của tôi càng trở nên khó khăn, thậm chí còn có chút choáng váng.

Bây giờ tình huống càng trở nên khó xử hơn rồi….

Nếu như ngay từ đầu giải thích thì đã có thể giải thích rõ ràng rồi, đợi đến khi tôi đã thèm khát thân hình anh ấy lâu như vậy rồi, bây giờ mà tôi đột nhiên lên tiếng, sức thuyết phục của lời giải thích của tôi sẽ càng ngày càng thấp rồi.

Lúc tôi đã chuẩn bị tâm lý tiếp tục cố gắng thêm chút nữa thì…

Nhân viên phục vụ bước vào, giọng nói ngọt ngào vang lên.

“Quý khách, vừa rồi tôi đưa anh đến nhầm phòng rồi."

Tôi:???

Tống Hạc:???

Tiệm này cũng đỉnh quá rồi….

Chắc chắn là Tống Hạc đi nhầm phòng, tôi mặc kệ, anh ấy đến sau tôi mà.

Tôi vờ như không nghe thấy, giả c.h.ế.t rồi.

Phải mất một lúc tôi mới nghe được giọng nói trầm ấm của Tống Hạc.

"Vậy bây giờ xử lý như thế nào?"

Lạnh lùng, còn rất điềm tĩnh, vẫn hệt như Tống Hạc quyết đoán ở công ty.

Tôi nghe thấy tiếng nước, chắc là anh ấy sắp đứng dậy rồi......

Thoát chết rồi thoát chết rồi!

Oh yeah!

Tôi thầm nghĩ trong đầu, nhưng mà tôi mới vui được có nửa phút.

Nhân viên phục vụ liền tiếp tục nói

"Không phải ngài, là cô gái bên cạnh của ngài đi nhầm!”

"Thưa quý khách, bạn bè của cô vẫn đang đợi cô ở phòng khác."

Tiểu Thu và những người khác thấy tôi mãi vẫn chưa đến nên đã hỏi nhân viên phục vụ, đến lúc đó cô ấy mới phát hiện ra đã đưa tôi vào nhầm phòng mất rồi…..

Giọng nói ngọt ngào của người phục vụ bây giờ chính là vũ khí tước đi mạng sống của tôi mất rồi!

Hiện giờ tôi rất muốn giả vờ như mình không nghe thấy, nhưng mà giờ làm sao mà giả vờ được nữa chứ!