Chàng Thơ Cương Thi

Chương 4: Nguồn cảm hứng




Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh

Trung - Việt: Linh Thần

(Chào đón anh công lên sàn. À mà mới lên sàn thôi, chưa kịp làm gì hê hê)

---

"Sao chúng ta phải chạy đến sơn âm vậy?" Sebon tái mặt: "Tiêu rồi, sơn âm nối liền với biển rừng, không chừng Marceau đã vào biển rừng rồi! Đêm hôm rất dễ lạc đường!"

"Marceau! Marceau!"

Tôi và Sebon gọi mấy lần nhưng chẳng nhận được hồi âm: "Mới đó, cô ấy có thể đi được bao xa?"

Thấy Sebon rốt ruột đến mức đầu túa mồ hôi, tôi vỗ vai cậu ấy: "Ở đây tối quá, chúng ta về gọi người đi tìm chung thôi."

Sebon gật đầu, nhưng chợt thấy được gì đó, hét to một tiếng: "Marceau!"

Tôi quay đầu sang, quả nhiên thấy được một bóng dáng đỏ rực lóe lên ở phía Tây, vội đuổi theo cùng Sebon. Nhưng bóng dáng Marceau thấp thoáng giữa bóng cây loang lổ, từ đầu chí cuối vẫn giữ một khoảng nhất định với chúng tôi, cũng không để ý đến tiếng gọi của chúng tôi.

Đuổi theo một hồi, hai người tôi và Sebon đều thở hổn hển, Marceau phía trước lại chẳng hề có ý dừng lại. Nhưng dù sao Sebon cũng là dân núi, thể lực hơn hẳn tôi, tôi chỉ vịn cây thở mấy hơi đã bị cậu ấy bỏ xa.

"Sebon, đợi tôi!"

Sợ đứa nhỏ này cũng biến mất theo, tôi gọi to. Bóng dáng Sebon khựng lại, nhưng chẳng hề quay đầu mà quỳ xuống đất, hai tay đan vào nhau rạp người xuống.

Tôi thầm hoảng hốt, tưởng cậu ấy thấy gì đó rồi, nhưng đuổi đến gần, tôi chẳng thấy gì ở phía cậu ấy đang quỳ, bóng dáng Marceau cũng mất tăm, chỉ còn lại biển rừng vô cùng vô tân. Khung cảnh âm u, gió thổi qua, hệt như vô số bóng ma đang đung đưa. Điều này khiến tôi ý thức được một chuyện rất tồi tệ... Hình như chúng tôi đã vào chỗ rất sâu trong biển rừng rồi, đừng nói là tìm không được Marceau, có thể tìm được đường về không còn chưa biết được. Chắc chắn một người ngoài như tôi đành bó tay, chỉ có thể hy vọng vào nhóc Sebon này thôi. Thấy Sebon rạp người dưới đất run rẩy, tôi bèn ngồi xổm xuống, kéo cậu ấy dậy, nhưng lại bị biểu cảm của cậu ấy dọa đến mức cổ họng căng thẳng.

Sebon trợn mắt, môi tái xanh, tay run run chỉ phía trước: "Tần, alang Tần Nhiễm, mau, mau đi cứu Marceau, cô ấy đi, đi đến bên kia rồi."

Tôi nhìn sang chỗ cậu ấy, đừng nói muốn cứu Marceau, e rằng tôi vừa bước đi, cậu ấy đã đột tử rồi. Giờ không có đường lui, tôi đành cấp cứu theo cách đã học để tự cứu khi đi phác họa bên ngoài, dùng sức ấn nhân trung cậu ấy, thấy cậu ấy không thể được, bèn đặt cậu ấy nằm ngang trên đất, giữ gáy định làm hô hấp nhân tạo.

Nhưng chưa chạm môi, Sebon không run nữa, mở to mắt nhìn tôi như một tên ngốc, cứ như linh hồn đã bị lấy đi.

"Này! Sebon!" Tôi vỗ mặt cậu ấy mấy cái, Sebon chẳng mảy may phản ứng, nhưng khi sờ mũi, tốt xấu gì vẫn còn thở. Hay thật, tôi và hai đứa trẻ ra ngoài tìm dụng cụ vẽ, một đứa mất tích, một đứa hôn mê, thật sự không biết cha của Marceau có hối hận vì đã cứu phải một ôn thần như tôi không đây.

Tôi xoa xoa mày, giữ cánh tay Sebon, cõng thiếu niên khỏe như con bê này trên lưng một cách khó nhọc, vừa ngẩng đầu đã chạm phải nửa gương mặt lộ ra sau gốc cây. Tôi ngã ngồi trên người Sebon, bấy giờ mới nhìn rõ, chẳng phải là Marceau sao?

Cô gái níu cành cây, chỉ lộ ra một bên mắt, nhìn tôi đăm đăm, khóe môi nhếch lên tận mang tai: "A... Thi thần cười, thằng bé khóc, ú tim thôi, trời chưa sáng..."

Da gà da vịt trên người tôi thi nhau nổi lên: "Marceau... đừng, đừng làm loạn nữa, tôi không có tâm trạng chơi trốn tìm với cô đâu!"

"Hi hi..." Marceau lắc đầu nhảy lên, sau đó lùi lại rồi biến mất sau gốc cây.

"Này!" Không quan tâm đến Sebon đang ngây dại ra đấy nữa, tôi vội đứng lên đuổi theo Marceau, lao đến sau cây nhìn thử, nào có bóng dáng Marceau, chỉ có một chiếc giày thêu hoa rơi trong bụi cỏ sau cây. Viền giày còn có lông thỏ, điểm xuyết thêm một chuỗi lục lạc nhỏ, chắc là giày của cô ấy. Nếu cô ấy vẫn đeo chiếc kia, vừa chạy vừa nhảy sao chẳng nghe thấy tiếng động gì. Chẳng lẽ cô ấy chạy chân trần?

Lúc nghĩ vậy, tôi lại nghe thấy tiếng lục lạc leng keng. Lúc này, trong biển rừng đã giăng đầy sương đêm. Tuy không thấy được bóng dáng Marceau, nhưng tiếng lục lạc vang lên cách đây không xa. Tôi quay đầu, thấy Sebon ngồi thẳng lưng lên rồi.

"Sebon, cậu tìm được đường về không?"

Cậu ấy gật đầu.

"Thế cậu ở đây đợi tôi, đừng chạy lung tung." Tôi dặn dò xong rồi đi về phía có tiếng lục lạc. Đi một lúc, sương mù kín lối, bóng cây càng dày, xung quanh đã bị bóng đêm dày đặc. Tôi ớn lạnh, tội tăng tốc, ngày càng gần với tiếng lục lạc kia, cuối cùng cũng có một ngôi sao đỏ xuất hiện trong tầm mắt mờ tối.

Leng keng.

Trong bụi rậm cách đó không xa không có Marceau, nhưng lại có một chiếc giày nằm trơ trọi ở đó, mũi giày giẫm tại chỗ, lục lạc rung lên, cứ như có người vô hình đang đeo nó nhảy nhón chân.

Dù tôi rất muốn Minh Lạc có thể chết đi sống lại, nhưng tôi là người theo thuyết vô thần.

Tôi cắn răng, tiến lên vài bước, đá bay chiếc giày ấy, thấy một cái bóng thon dài nhanh chóng chui ra khỏi giày, chui vào bụi cổ... làm hết hồn. Tôi lau mồ hôi trên mặt, tự thấy phục cái lá gan lớn của mình.

"Hi hi~"

Lúc này, tiếng cười truyền đến từ đỉnh đầu.

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đôi chân đeo tất trắng khẽ đung đưa. Đôi mắt đen của Marceau vẫn nhìn tôi chăm chú, cơ thể cô ấy bị dây leo quấn chặt trên cổ thụ chọc trời lẫn trong sương mù, hệt như một cái kén bao quanh bởi tơ nhện.

"Marceau... đợi đã, tôi nghĩ cách đỡ cô xuống." Tính mạng cô gái nhỏ bị treo thế này đang gặp nguy, mặc tình huống lúc này kỳ lạ cỡ nào, tôi bước lê định trèo lên cây, nhưng đột nhiên phát hiện... sau lưng cô ấy còn treo một bóng đen vừa cao vừa gầy.

"A... cứu tôi... cứu tôi với...

Giữa bóng cây loang lổ, đôi mắt trắng dã thoắt ẩn thoắt hiện... Đó là tài xế nhảy xuống vách núi.

Sao gã, sao gã lại ở đây?

"Răng rắc"... nghe như tiếng xương lệch vị trí, nó truyền đến từ phía sau.

Tôi chợt nhớ đến giấc mơ kỳ dị ấy, quay đầu lại, sau lưng chỉ toàn là sương mù, chẳng thấy rõ được gì. "Bịch" một tiếng, Marceau trước mắt rơi xuống từ trên cây, tôi hết hồn ngã ngồi trên đất, chưa kịp quan sát tình huống của cô ấy đã thấy một bóng đen cực kỳ cao xuất hiện trong làn sương trước mặt.

Trong thoáng chốc, trực giác mách bảo với tôi rằng bóng đen này không phải con người.

Dù mới trước đó tôi vẫn khẳng định mình là người vô thần. Tôi vô thức kéo Marceau, kéo cô ấy ra sau cành cây.

"Í y..." Marceau phát ra tiếng động không rõ nghĩa, còn muốn giãy khỏi tôi để bò về phía bóng đen ấy. Tôi liều mạng bịt miệng cô ấy, lại nghe thấy một tiếng "bộp", gần hơn rồi, rõ ràng hơn rồi. Tôi rúc sau cành cậy, không nhịn được nhìn ra phía sau.

Chẳng biết bóng dáng cao kều xuất hiện từ trong sương mù đã lẳng lặng xuất hiện dưới tán cây chọc trời kia, đứng trước tài xế bị treo lủng lẳng ấy. Bóng cây rậm rạp, sương mù dày đặc, tôi không nhìn rõ dáng vẻ ấy, nhưng cảm giác khủng bố hệt như người chết đuối giữa biển sâu, ép nội tạng rút lại thành một nhúm.

"A... a..." Tiếng của tài xế như tiếng thú hoang giãy chết, thở hổn hển: "Thần chủ... tôi sai rồi... tôi biết sai rồi... tha cho tôi... cầu xin ngài..."

Thần chủ? Tôi nhớ đến con rối khắc bằng gỗ trong thùng xe kia, trực giác mách bảo rằng sắp xảy ra chuyện rất đỗi khủng khiếp. Tôi muốn cứu tài xế kia, nhưng khống chế được Marceau đang phát điên trong lòng đã là giới hạn của tôi rồi, tôi muốn chạy nhưng cơ thể đã bị nỗi sợ khống chế, chẳng thể nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên lần nữa... rất khẽ, bóng dáng cao cao kia nghiêng đầu, từ từ giơ một tay lên, đặt trên đầu tài xế.

"Thần chủ..."

"Rắc"... trong bóng đêm chợt vang lên tiếng xương gãy. Tiếng hít thở lẫn kêu rên của tài xế nọ cũng im bặt, gục đầu xuống. Trong màn đêm chết chóc, tôi rùng mình, cái bóng kia giơ tay còn lại nâng đầu tài xế lên, kế đó, tiếng vang khiến da đầu người ta tê rần chui tọt vào tai tôi.

Đó là tiếng da thịt bị xé rách, và cả tiếng nước dính nhớp... là tiếng phát ra khi mút chất lỏng nào đó.

"Tí tách", "tí tách", chất lỏng nhỏ giọt trong tầm mắt tôi.

Trong quầng sáng loang lổ, chất lỏng ấy có màu sắc lẫn giữa máu tươi và vàng trắng.

Một vật thể to cỡ ngón tay đang ngọ nguậy, uốn éo, đó là một con trùng kỳ lạ vừa giống đuôi rết vừa giống bọ cạp, nó muốn bò về phía tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể run bần bật, ham muốn sống sót kích thích adrenalin tăng vọt, khiến tôi bùng nổ sức mạnh điên cuồng, bế Marceau lên chạy như điên. Chẳng biết chạy bao xa, lúc này tôi mới dám quay đầu lại nhìn, bất chợt vấp phải gì đó, văng ra ngoài, không biết đầu chạm phải cây hay đá mà trước mắt tối sầm, chẳng kịp kiểm tra Marceau bên dưới đã mất ý thức.

"Tí tách..."

Giọt nước lạnh băng nhỏ trúng mặt.

Tôi ngước mí mắt nặng trĩu, tầm mắt mơ hồ, lờ mờ có ánh sáng chiếu vào mắt.

Trời sáng rồi sao? Tôi chớp mắt, mơ hồ thấy bầu trời bị bóng cây loang lổ cắt ngang... tôi đang ở trong rừng sâu.

Đầu đau như búa bổ, tôi sờ trán, lòng bàn tay dính một vệt máu.

Tôi trở mình một cách khó khăn nhìn về phía nguồn sáng.

Một bậc thềm trắng đập vào mắt tôi, tôi liếc lên trên, là một hang núi, cửa hang có đặt một tháp nhỏ hình chóp màu trắng, bên trên có châm nên.

Tôi dụi dụi mắt, trước mắt cứ như có lớp màn che, tầm mắt hơi mờ. Tôi nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Marceau đâu, tôi cau mày muốn gọi nhưng khản đặc. Tôi xoa xoa cổ họng, lảo đảo chống đỡ cơ thể bỏ về phía hang núi kia. Lòng bàn tay vừa chạm đến bề mặt bậc thềm, hơi lạnh đã xộc vào tận xương, cảm giác kỳ lạ vừa lởm chởm vừa trơn nhẵn thôi thúc tôi cụp mắt nhìn thử, phát hiện bậc thềm này không giống kiến trúc bằng đá, mà ltaoj thành từ vật gì đó màu trắng... Mấy vật trắng trắng này thon ở phần giữa và hai bên gồ lên, hình dáng mỗi khúc không giống nhau, trống giống xương của loài động vật nào đó, với lại còn là xương chân.

Không biết sao tôi lại liên tưởng đến nhà thờ xương Séc tôi đã từng ghé thăm.

Không phải là xương người đấy chứ?

Tôi cố gắng kiềm chế tư duy của mình, không đâu... chắc chắn là xương bò xương dê gì thôi. Ở đây có nến, chắc trong hang núi có người, nói không chừng Marceau cũng ở đây.

Nghĩ vậy, tôi cố gắng chống đỡ hai chân mềm nhũn bò dậy, bò đến trước tháp nhỏ hình chóp trên bậc thềm. Nương theo ánh nên sáng tối lập lòe để quan sát xung quanh, giờ tôi mới nhìn rõ tháp nhỏ này cũng tạo thành từ từng khúc xương, mà chân nến ấy có từng cái đầu lâu... người, đỉnh tháp có một cọc gỗ hình chữ thập quấn sợi trắng.

Vì tôi từng đến những thôn làng ở khu vực Tôn Nam nên nhận ra rằng trong phong tục cổ xưa ở khu vực Tôn Nam, cọc gỗ chữ thập có vân mạng như thế được biết đến như một loại linh khí, người ta gọi nó là "ĐÓA", thời xưa thường được những phù thủy Tôn Nam dùng để niệm phép, bói toán hoặc dẫn hồn, mà đa số bây giờ sẽ xuất hiện ở chỗ chôn cất trong khu vực Tôn Nam, là tồn tại cảnh báo "cấm vào". Đây... đây là mộ phần của tộc Na Xá ư?

Tôi giật mình loạng choạng lùi ra sau, chợt hụt chân lăn xuống khỏi bậc thềm, chỉ nghe thấy tiếng ào ào, tháp xương người bên trên đổ sụp, mấy chân đèn đầu lâu lăn lông lốc xuống dưới, xương vương vãi khắp đất.

Tôi sững sờ, không biết làm thế nào mới được, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng "vun vút", hình như là một bầy chim, với lại còn là tiếng vỗ cánh của một chim lớn.

Tôi ngẩng đầu lên, một cái bóng xám trắng như bị mây mù che phủ đáp xuống từ bên trên, trông giống như đại bại... nhưng đại bàng là sinh vật ngạo mạn, sẽ không xuất hiện theo bầy thế này.

Tôi ngạc nhiên nhìn chúng đáp xuống quanh tháp xương người thành đàn, giờ mới nhận ra bầy chim lớn này không phải ưng mà là kền kền Himalaya hiếm gặp, chúng là loài chim bay được cao nhất trên thế giới, động vật ăn xác thối, sinh vật theo đuổi tử vọng, là người dẫn lối qua lại giữa hai giới âm dương trong truyền thuyết. Chúng ngậm xương người rơi rớt khắp nơi kia, sau đó cũng chẳng bay đi mà xếp lại thành đống.

Cảnh này khiến tôi chấn động vô cùng, thật hận trong tay không có cọ vẽ để kịp thời ghi lại cảnh trước mắt, lúc đang tiếc nuối, ánh mắt tôi chợt khựng lại, nhìn ra sau tháp xương người. Tôi nhìn về phía cửa hàng qua những đôi cánh chim, không biết... có một bóng người cao lớn đứng đó từ bao giờ.

Trong hang động có người?

"Này!" Tôi gọi hắn, lảo đảo xông lên bậc thềm, giây phút thấy rõ dáng vẻ người ấy, tôi lại trượt chân, ngã trước tháp xương người.

Mấy con kền kền trước tháp xương người bị chấn động, vỗ cánh bay lên, khiến tầm mắt tôi rõ ràng hơn.

Đó là một người đàn ông rất cao, trông rất đỗi tuấn tú.

Nhưng còn lâu từ "tuấn tú" mới có thể miêu tả trọn vẹn được dáng vẻ của người đàn ông này, làn da hắn trắng như tuyết sạch sẽ nhất ở đỉnh núi tuyết, màu môi nhuốm ánh ráng chiều, mái tóc dài vừa đen vừa xoăn xõa ra, hệt như biển rừng dưới chân núi tuyết dần lan ra trên vóc người thẳng tắp mặc áo cổ chéo bằng lụa hoa lệ, phối nền đen thêu vàng. Dù chỗ hai mắt được che phủ bởi mảnh vải đen cũng chẳng thể che giấu được sống mũi và xương mày dãy núi của hắn, sâu sắc sống động, dù dưới ánh nến mờ tối vẫn khiến lòng người chấn động.

Tôi không kìm được tiến đến gần hắn hơn, bầy kền kền chợt tung cánh, nhưng sinh linh đuổi theo tử vong này lượn lờ quanh hắn như sao vây quanh trăng, như thiên thần bảo vệ, hắn chỉ đứng im ở đó nhưng lại tỏa ra khí chất vừa âm u vừa mê hoặc, khiến lòng người hoảng hốt, nhưng lại tình nguyện rạp người xuống.

Tôi nhìn người ấy chằm chằm, tự hỏi mình có đang mơ chăng?

Kích động muốn vẽ tranh đã lâu không gặp đang trỗi dậy như giông bão trút xuống, tưới khắp lòng sông khô cằn, dâng tràn trong mạch máu, luồn vào từng tế bào trong cơ thể và trái tim tôi, khiến chúng run lên, thích gào, reo hò.

Là một họa sĩ, số người đẹp tôi từng thấy nhiều không đếm xuể, trong số những người theo đuổi tôi cũng chẳng thiếu người có vẻ ngoài xuất sắc, nhưng nhiều năm vậy rồi, chỉ có mình Minh Lạc có thể lọt vào mắt tôi, vốn dĩ tôi nghĩ đời mình chẳng thể gặp được nguồn cảm hứng nào khác nữa.

Nhưng người trước mắt...

Từ dáng vẻ bên ngoài đến khí chất... e rằng đến cả Minh Lạc cũng không thể so bì với hắn.

Nên dùng chất màu gì, cọ gì, vải gì mới có thể miêu tả được hắn, tranh dầu, thủy mặc hay yên thái? Không, hình như đều không hợp...

Tôi suy nghĩ lung tung, mãi đến khi một bàn tay thò về phía tôi, bầy kền kền lượn lờ quanh hắn, lúc này tôi mới hoàn hồn, ý thức được quỳ dưới chân hắn thế này thảm hại cỡ nào.