“Tiểu Sanh, mau tỉnhlại!” Dưới ánh sáng mờ, có giọng nói không ngừng gọi tên cô.
Người nào? Cô thử mở mắt ra, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được.
“Tiểu Sanh, Tiểu Sanh…”
Tia nắng ban mai chiếuvào qua khe hở của cửa sổ, vừa vặn có một tia sáng chiếu vào mắt cô. Bịánh sáng chói chiếu vào, Tiểu Sanh liền mở mắt ra mang theo chút ít mê muội. Thứ đầu tiên đập vào mắt côchính là cái cầu thang gỗ cũ kĩ, trừ bỏ nó ra không có một bóng người.
La Tiểu Sanh đứng dậy,trừ có chút đau nhức ởcổ còn ở các nơi khác cũng không có việc gì. Téxuống từ cầu thang cao như thế mà chỉ bị có vậy, có thể nói là một kì tích.
Kỳ tích?
Bỗng nhiên bên tai côkhông ngừng vang lên tiếng vọng của giọng nói kia, chân thật như vậy, giống như một khắc trước vẫn còn nghe thấy, thếmà mở mắt ra liền không có gì cả.
Chân thật như vậy, quả thật không hề giống bịhoang tưởng, cô nhịnkhông được đưa mắt nhìn quanh.
Bốn phía không một bóngngười, cô lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thậtquá buồn cười. Cô ở chỗ này hơn ba tháng rồi, ngay cả một đứa trẻ hàng xóm còn không có thì sao có thể có người lạ thình lình xuất hiện, lại còn gọi được cả tên của cô?
Tiểu Sanh lấy lại bìnhtĩnh, đưa tay đẩy cửa ra, trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu rọiloang lổ trên mặt đất tràn vào như hồng thủy, sáng rọi cả sàn nhà. Quả nhiên là thời tiết thángnăm, tối hôm qua còn mưa to gió lớn như thế mà sáng sớm hôm nay mặt trời đã lại xuất hiện. Sân còn chưa khô, trênngọn cỏ hay trên mái hiên tất cả đều dính một tầng hơi nước, ngay cả ánh mặt trời dườngnhưcũng có chút ướt át.
Cô chợt nhớ tới cây hoa hướng dương, vội quay đầu nhìn lại, thoáng chốc ngây dại…
Một màu vàng rực đập vàomắt cô, trên ngọn cây cao, bông hoa hướng về phía mặt trời, nở rộ. Ánh mặt trời rắc trên cánh hoa, trên nhụy hoa, trên bề mặt lá, ánh qua giọt sương, rạng rỡ loang loáng…
Trải qua một đêm mưa gió,nó thực sự đã nở rộnhư một kỳ tích, điều này đủ để làm lòng người rung động.
La Tiểu Sanh vừa mừng vừasợ, nhanh chóng chạy tới, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ quan sát đóa hoa mới nở kia. Tối hôm qua, mưa gió như vậy cũng không phá hỏng được nó, chỉ đánh gãy mất một vàichiếc lá lá, còn những nơi khác vẫn phát triển bình thường.
Sự ra đời của một sinh mệnh luôn là đáng giá và cảm động biết bao nhiêu, LaTiểu Sanh thu hết vào trong mắt, bỏ vào trong lòng, vô cùngxúc động.
Thời gian kế tiếp, cô vẫn mải đắm chìm trong cảm giác này, say mê nhìn ngắm đến quêncả ăn sáng. Cho đến khi bầu trời bỗng trở nên u ám, che kín cả ánh mắt trời, lúc này Tiểu Sanh mới nhớ ra mình đã đói bụng.
Cô vuốt vuốt bụng, chuẩnbị vào nhà tìm thức ăn.
“Đúng là không biết tự chăm sóc chính mình”. Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Xong, đầu cô có phải bị đụng hư rồi hay không? La Tiểu Sanh đưa tay véo véo khuôn mặtcủa mình, nhất định là do đói quá…, nhanh đi ăn chút gì thôi.
“Ha ha…” Tiếng cười khoáitrá vang lên, nhưthế đang ở sát bên tai.
“Ai?” Cô quay đầu, hoàntoàn ngây ngẩn cảngười.
Nghe nhầm còn chưa tính,vậy mà bây giờ còn có một chàng trai đang đứng sờ sờ trước mặt, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô, ảo giác nhưvậy cũng quá là khoa trương rồi?
“Anh… anh là ai?” Cô thử hỏi một câu, cẩn thận vươn tay nghĩ muốn sờ thử xem đây ruốt cuộc có phải là ảo giác hay không? Khoảng khắc đầu ngón tay chạm vào, Tiểu Sanh gần như muốn kêu lên thất thanh.
“Xuỵt!” Hắn đưa tay lên,che miệng cô, “Đừng dọa người khác.”
La Tiểu Sanh lúc này mớinhận ra, bên nhà hàng xóm cách vách, bọn trẻ đang đùa giỡn, tiếng cườinhư chuông bạc, qua vách tường truyền đến thật rõ ràng.
“Anh… anh là ai? Sao… Tạisao lại ở chỗ này?” Miệng bị lòng bàn tay ấm áp che lại, âm thanh phát ra có chút không rõ ràng.
“Tôi tên là Quỳ.” Hắnbuông tay ra, hướng cô cười thân mật, lộ ra hàm răng trắng bóng,mơ hồcó thể thấy chiếc răng nanh xinhđẹp ở bên trong. Mặc dù lúc này sắc trời u ám nhưng nụ cười đó vẫn vô cùng rực rỡ.
“Quỳ?” La Tiểu Sanh nghingờ nhìn chàng trai lạ, chân dường như bị mọc rễ không cách nào di chuyển được.
“Tôi vẫn luôn ở nơi này mà.” Quỳ xoay người, nhìn cô mỉm cười. Cô chợtphát hiện ra, tay trái của người này hình như bị thương, không thểnâng lên được.
“Tay của anh…”
“Ngày hôm qua gió lớn, bị thổi gãy thôi.” Chàng trai giải thích.
“A…” Cái gì?! La TiểuSanh sợ hết hồn, bức tranh đang cầm trên tay rơi bịch xuốngđất, “Anh ….anh… anh mới vừa nói cái gì? Tay của anh…”
“Ngày hôm qua gió lớn, bị thổi gãy thôi.” Hắn lặp lại một lần nữa.
Ánh mắt của La Tiểu Sanhchậm rãi chuyển hướng sang phía cây hoa hướng dương ở góc tường, trên thân cây thẳng tắp, một mảnh lá bịthổigãy buông xuống, lung lay như sắp đứt…
“Anh, anh là…” Ngón taycô chỉ vào anh run rẩy.
“Tôi là Quỳ.” Hắn tiếptục mỉm cười, con ngươi đen nhánh xán lạn.
“Tôi nói anh… Hoa hướngdương… Anh…”
Nụ cười của Quỳ càng sâu, “Đúng vậy, tôi chính là người bước ra từ hoa hướng dương của em.”
Hoa hướng dương?!
La Tiểu Sanhcuối cùng cũng hiểu được.
“Tay củaanh…” Sau khi hai người đi vào trong phòng, La Tiểu Sanh không nhịn được hỏi.
“Không cóchuyện gì, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Quỳ vừa nói, vừa giơ giơ tay trái hướng vềphía cô.
La Tiểu Sanhngẩn ra, “Nhanh như vậy sao?”
“Ừm.” Quỳ gậtđầu rồi giải thích, “Hôm nay, ánh sáng rất tốt”.
Ánh mặt trời?La Tiểu Sanh ngẩn ra trước lời nói của anh, “Anh… anh thật không phải là ngườisao?” Thật sự không dám tưởng tượng, từ trong hoa hướng dương lại có một ngườisống bước ra.
Quỳ nhíu mày,“Em không tin?”
“Không phải…”Đây không phải là vấn đề có tin hay không mà, mà là có thể hay không có vấn đềthế này. Từ nhỏ đến lớn cô tiếp nhận sự giáo dục hiện đại nên cô biết, cái thếgiới này không thể nào có chuyện kì quái như vậy phát sinh ra, hoa hướng dươngkhông thể biến thành người được.
“Tiểu Sanh”Quỳ bỗng nhiên nói.
Cô giật mình,“Anh… anh làm sao biết tên của tôi?”
“Tôi là ngườiem gọi ra, đương nhiên phải biết tên của em rồi.” Quỳ đột nhiên cười nói, nụcười giống như mang theo ánh nắng của mặt trời, làm sự âm u trong căn phòngbỗng nhiên phai nhạt đi rất nhiều.
“Tôi còn biếtngày ngày em vẫn đeo tấm ván gỗ ra ngoài, nhưng không biết em đi làm gì…”
“Đó là cáigiá vẽ”. La Tiểu Sanh nói xen vào.
“Em đeo nó đira ngoài làm gì vậy?”
“Vẽ phongcảnh, chính là vẽ tranh.”
“Vẽ cái gì?”
“Vẽ trời, vẽcây, vẽ đồng ruộng…”
“Tranh của emhẳn là rất đẹp!” Quỳ bỗng nhiên nói.
Ánh mắt tinhkhiết của anh cứ như thế nhìn cô chăm chú, La Tiểu Sanh bỗng nhiên có chútngượng ngùng, đùa cợt nói, “Anh đừng dụ dỗ tôi, đến nhìn còn chưa từng nhìn quasao biết nó đẹp được?”
“Bởi vì bộdạng của em mỗi lần đeo giá vẽ ra ngoài trông rất mê người” Quỳ nói.
La Tiểu Sanhcúi đầu, trên mặt có chút nóng lên.
“Anh… Lúcnào… bắt đầu đi ra?” Cô ngẩng đầu, phá vỡ sự im lặng lúng túng…
“Mười ngày màcũng có thể là hai mươi ngày trước, anh cũng không nhớ rõ nữa.” Quỳ giải thích,“Em biết đấy, đứng ở nơi đó rất nhàm chán, ngày ngày chỉ nhìn ngắm mặt trời nênquên cả thời gian.”
“Ý của anh làanh đã nhìn theo tôi hơn hai mấy ngày rồi sao?” La Tiểu Sanh có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.”Quỳ cười gật đầu, “Nếu không làm sao anh biết em mỗi ngày đều đeo giá vẽ đi rangoài vẽ tranh được?”
“Vậy sao anhkhông ra gặp tôi?” La Tiểu Sanh bỗng nhiên có cảm giác bị theo dõi, trong lòngcó chút không thoải mái.
“Không phảilà tôi không muốn ra, chỉ là khi hoa còn chưa nở, tôi chỉ có thể ngày ngày đứngngây ngốc ở đấy thôi.” Vẻ mặt của Quỳ rất bình thản, như đang nói đến mộtchuyện rất bình thường nào đó.
Hoa nở? LaTiểu Sanh ngẩn ngơ, thiếu chút nữa đã quên mất anh ta là một gốc hoa hướngdương a!
“Vậy là tớisáng nay anh mới biến thành người?”
“Không phải.”
“Không phải?Chẳng phải anh nói phải chờ hoa nở mới biến được thành người hay sao?”
“Từ tối hômqua.” Quỳ nói
Tối hôm qua?La Tiểu Sanh không kịp phản ứng.
“Tối hôm quakhi em té từ trên lầu xuống, tôi đỡ được em.”
Tối hôm qua,thì ra là anh ta!
“Buổi sángnay có người gọi tên tôi… cũng là anh phải không?” Cô nhìn anh, trong mắt trànđầy kinh ngạc.
Quỳ gật đầu,“Tôi gọi em nhưng không thấy em tỉnh lại.”
“Tôi sau đóđã tỉnh lại nhưng anh lại đi mất rồi.”
“Đó là bởi vìmặt trời mọc, tôi phải trở về.”
“Mặt trờimọc, anh nhất định phải quay về sao?” La Tiểu Sanh hỏi.
Quỳ cong lênlông mày, nụ cười ấm áp hướng về phía cô, “Ngốc! Tôi là hoa hướng dương, hoahướng dương nhất định phải được mặt trời chiếu sáng mới có thể tiếp tục sốngđược chứ.”
“A…” La HiểuSanh cúi đầu xuống, giống như hiểu ra vấn đề. Cô trầm tư một chút rồi bỗngnhiên ngẩng đầu nói, “Nếu không có mặt trời, anh sẽ ra sao?”
Quỳ mỉm cười.
Anh không trảlời, La Tiểu Sanh cũng không hỏi nữa, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biếtcâu trả lời.
“Tay kia củaanh!” Cô chợt nhớ tới cái gì đó, “Tối hôm qua lúc anh đỡ được tôi…..”
“Bị thổigãy.” Quỳ nói.
“A…” La TiểuSanh đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian vẫn như cũ âm trầm trôi qua, vốn không có ánh mặt vào trong phòng nên căn phònglại lộ ra vẻ trầm muộn vốn có.
Mà lúc này trong lòng LaTiểu Sanh không thểnào bình tĩnh được. Cô đang đứng cạnh bếp nấu cháo, một mặtnhìn vào bếp lò đang đỏ lửa, một mặt lại thoáng nhìn ra phía sau lưng mình.
Quỳ ngồi ở bên cạnh chiếc bàn gỗ hình vuông, áo sơ mi trắng sạch sẽ phối hợp với bối cảnhtrầm lắng lại như tô thêm vẻ sặc sỡ của anh. Hắn tò mò nhìn quanh mọi nơi, trong nháy mắt quay đầu lại thìbắt gặp phải ánh mắt đang nhìn lén của La Tiểu Sanh. Hai người cứ nhìn nhau, bỗng nhiên hắn nhếch miệng cười rực rỡ, nhất thời làm cho LaTiểu Sanh có chút ngây người.
“Cẩn thận.” Hắn bỗngnhiên nói.
La Tiểu Sanh đang chămchú nhìn hắn bỗng nghe tiếng hắn thì vội quay đầu lại, nhẹ kêu lên một tiếng. Nồi cháo đang nấu trên bếp tràn ra, cô vươn tay muốnnhấc cái vung nồi ra nhưng lại không cẩn thận làm bỏng chínhtay mình. Đau đến muốn nhảy lên, chật vật không chịu nổi mà cũng không thể nói gì mà ngược lại nồi cháo tràn ra ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên một bóng ngườilướt qua người cô, đem nồi cháo trên bếp bưng xuống đặt sang một bên. Sau đóxoay người mỉm cười nhìn cô, hơi có chút trêu chọc “ngu ngốc.”
Ngu ngốc?
La Tiểu Sanh ngẩn người,lát sau mới kịp phảnứng lại “Ai? Ai mới là ngu ngốc chứ?”
Quỳ cười lắc đầu, vươnngón trỏ ra chỉ hướng La Tiểu Sanh. Ngón tay của hắn trắng nõn, thondài khớp xương rõ ràng, chỉ trong nháy mắt La Tiểu Sanh có loại cảm giác rất kỳdiệu.
“Em… ngu ngốc.” Hắn lặplại một câu, khóe miệng vẫn cười như cũ không hề giảm đi.
Giọng nói này nhẹ nhàng mà tiến vào trong lỗtai của La Tiểu Sanh, truyền vào trong lòng của cô, ngón sóng cảm xúc dưới đáy lòng cô thậtvất vảmới lắng xuống thì nay lại dâng lên.
“La Tiểu Sanh, em thật làđần muốn chết.” Nụcười của Tần Phong hiện lên trước mắt, “Lúc nào mới có thể trưởng thành một chút, giống như mọingười, đều có thể chú ý đến mình một chút chứ?”
Giang Vân oán trách liếcmắt nhìn hắn một cái “Phong, một mình anh còn không phải như vậy sao? Ngay cả cơm cũng sẽ không nấu.” Giọng nói củacô ấy dễ nghe như vậy, ngay cả trách cứ cũng có thể làm cho người ta rungđộng.
Đôi mắt của La Tiểu Sanhtrầm xuống, cúi đầu lẩm bẩm tự nói “Tôi là đồ đần…”
Bỗng dưng tay cô độtnhiên cảm thấy căng thẳng, Quỳ đang cầm tay cô trong lòng bàn tay của hắn.
“Anh…”
Giọng nói có chút runrẩy, La Tiểu Sanh như bịđiện giật không nói nên lời.
Ngón tay vừa rồi bị phỏng được bàn tay của Quỳ nắm lấy rồi bỏ vào trọng miệng, cận thận mút vào.
Cảm giác ấm áp từ ngón tay từng chút từng chút một lan tràn ra, dọc theongón tay, bàn tay, cổ tay, cánh tay…Từ từ lan vào trong lòng của cô.
“A..” cô hét lên mộttiếng, nhanh chóng rút tay về, mặt đỏ bừng.
“Anh…anh đang làm cái gìđó?” Miệng cô không khỏi lắp bắp mà nói, ánh mắt sáng lên không dám nhìn tớihắn.
Quỳ không giải thích màchỉ nhìn cô, “Không phải là em bị đau sao? Anh giúp em bớt đau.”
Ráng chiều trên mặt côngày càng đậm “Nhưng… nào có ai làm bớt đau bằng cách đó…” Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị một người đàn ông xa lạ đối xử như vậy? Không chỉ có gương mặt, cả người cô cũng như bị lửa đốt vậy, không giám nhìn thẳng hắn.
“Anh làm sao rồi sao?”Ánh mắt của Quỳ có chút tối đi, vẻ mặt đầy bi thương “Anhchỉ sợ em đau …”
Hắn như vậy khiến cho La Tiểu Sanh thấy phản ứng quá kích vừa rồi củamình có chút không đúng, dù sao hắn chỉ là một gốc cây thì làmsao có thể biết sự cấm kỵ giữa nam và nữ chứ?
“Tôi cũng chưa nói là anhlàm sai mà.” Cô cốgiả bộ trấn định, nhẹ giọng an ủi hắn.
“Không sai sao?” Quỳ vuimừng ngẩng đầu, lại muốn nắm lấy tay của cô.
“Này..” La Tiểu Sanh cả kinh lui về phía sau mấy bước.
“Tại sao?” Quỳ có chútthất vọng “Em không phải nói rằng anh không có sai sao?”
“Anh không có sai, nhưnglà…” Cô nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, “Anh sau này không nên làm như vậy nếu gặp được trường hợp tương tự.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” La Tiểu Sanhliều mạng nghĩ lý do,“Bởi vì anh bây giờ là người.”
“Đúng.” Cô trịnh trọnggật đầu “Chỉ những người có mối quan hệ thân thiết với anh nhất, nếu không anh không thể làm ra loại hành động thân mật như vậy. Anh biết không?” Cônói xong, ánh mắt nhìn Quỳ đầy mong đợi. Hắn hẳn là hiểu chứ?
“A, anh biết rồi.” Quỳbỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. “Tiểu Sanh, anh là vì em mà tới cho nên anh làngười của em, có đúng hay không?”
La Tiểu Sanh trực tiếpngã xuống mặt đất.
“La Tiểu Sanh, anh làngười của em.” Từ đó vềsau những lời này đều là câu cửa miệng của Quỳ, vẫn mãi không thể nào từ bỏ.