5 năm sau.
Sân bay Thanh Thành.
Một chiếc máy bay màu trắng chậm rãi đáp xuống sân bay.
Trong mơ màng, có ai đó lay Lộ Dĩ Nịnh tỉnh dậy.
“Chị Nịnh, tỉnh dậy thôi, chúng ta đến rồi.” Bên tai là tiếng của trợ lí Cử Cửu.
Cô gái bị gọi tên tháo bịt mắt của mình ra, chậm rãi mở hai mắt.
Môi đôi mắt nai con chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên chớp chớp.
Cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì có một lớp sương phủ, mơ hồ ngấn lệ.
Lộ Dĩ Nịnh cảm giác mình vừa mơ thấy một giấc mộng dài, cô lại mơ thấy ngày hôm đó cô rời đi, dáng vẻ thiếu niên đỏ mắt.
Trợ lí Cửu Cửu thấy gương mặt cô tái nhợt thì lo lắng hỏi: “Chị Nịnh, chị khó chịu chỗ nào sao ạ?”
Rõ ràng là trước khi đáp máy bay là vẫn còn ổn mà.
Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, nhìn cửa kính bên cạnh là bãi cỏ xanh bất tận và đường băng màu xám, nhận ra máy bay đã hạ cánh.
Cô mới phát hiện ra là mình đã trở về.
Cửu Cửu thấy sắc mặt cô gần bình thường thì giúp cô tháo dây an toàn, “Chị Nịnh, chúng ta đi xuống máy bay thôi.”
Lộ Dĩ Nịnh ừ một tiếng, kéo khẩu trang lên, che lại hơn nửa gương mặt.
Lúc cô đứng dậy thì có một tiếp viên hàng không xuất hiện trước mặt cô, trong tay cầm một cuốn sổ.
“Ning, chào chị, em là fan của chị. Lúc nãy thấy chị đang ngủ nên không dám làm phiền chị, bây giờ chị có tiện cho em xin chữ ký được không ạ?”
Cô gái nghe thấy vậy thì ngước mắt lên, đôi mắt nai con lộ ra, tận cùng đôi mắt là sự sáng sủa.
Cô gật đầu.
Sau đó duỗi tay nhận lấy quyển sổ và bút, viết xuống “Lộ Dĩ Nịnh”, bên cạnh là “Ning”.
Cô trả lại cho cô ấy, dịu dàng nói, “Cảm ơn bạn đã yêu mến tôi.”
Tiếp viên hàng không gật đầu mạnh, ôm quyển sổ vào lòng, “Em sẽ mãi mãi ủng hộ chị!”
Thế mà hôm nay được gặp nữ thần, lại được nói chuyện nữa!!
Fans của Ning ai cũng biết cô rất ít nói, không thích chụp ảnh, cho nên tiếp viên hàng không chỉ dám hỏi cô xin chữ kí.
Tiếp viên hàng không vui vẻ cầm quyển sổ rời đi.
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh xuống sân bay thì cô ấy đăng bài lên weibo.
[Hôm nay Mỹ Y lại phi thăng]: Tình cờ gặp được Ning trên máy bay, người thật rất đẹp, giọng nói cũng hay nữa, tôi được kí tên bản độc nhất vô nhị, quá đỉnh!!!
Phía dưới còn tag định vị là sân bay Thanh Thành.
–
Lộ Dĩ Nịnh theo dòng người đi xuống bậc thang, Cửu Cửu theo phía sau cô.
Cô nhìn quanh bốn phía, có một cảm giác như đã trả qua mấy đời.
5 năm, cô lại về đến nơi này.
Lúc cô đi là vào tháng 12 mùa đông, lúc trở về là mùa hè tháng 6.
Đông đi hạ đến.
Cửu Cửu nhảy nhót đi theo sau cô, lần đầu tiên cô ấy đến Thanh Thành nên rất tò mò.
Lộ Dĩ Nịnh vén tóc bị gió thổi lại ngay ngắn, sau đó đi vào hướng phòng chờ.
Sân bay rộng rãi và sáng sủa lúc này cũng đông đúc.
Lâu lắm rồi Lộ Dĩ Nịnh không về nơi đây, không có cảm thấy xa lạ và chưa thích ứng.
Cửu Cửu để cô ngồi đợi, một mình cô ấy đi lấy hành lý là được.
Thế nên Lộ Dĩ Nịnh tìm một góc để đứng.
Cô đội chiếc mũ đang cầm trên tay lên đầu, mang khẩu trang che ại nửa khuôn mặt của cô.
Khoảng chừng 15 phút, bóng người của Cửu Cửu mới xuất hiện ở trước mặt của cô.
Gương mặt cô ấy rõ là rất vui vẻ, còn kích động: “Chị Nịnh, em mới thấy một anh đẹp trai lắm!”
“Siêu đẹp!”
Mắt cô ấy sáng như sao, kỹ càng bổ sung: “Giống như nam chính bước ra từ truyện tranh vậy, tóc ngắn màu đen, ngũ quan sắc xảo, đôi mắt rất đẹp. Chỗ nào cũng đẹp hết, thật sự luôn, còn hơn các minh tinh trên tivi nữa!!”
Năm nay Cửu Cửu 19 tuổi, nhỏ hơn Lộ Dĩ Nịnh 2 tuổi.
Cô ấy là con lai Mỹ, mẹ là người Trung, cho nên có thể nói tiếng Trung.
Lúc cô ấy 10 tuổi thì mẹ qua đời, ba cô đưa qua Mỹ để định cư.
Ba năm trước được ban nhạc tuyển dụng rồi trở thành trợ lí của Lộ Dĩ Nịnh.
Tính cách cô ấy hoạt bát thẳng thắn, ngày thường có gì nói đó, vừa vặn bổ sung cho Lộ Dĩ Nịnh một người không thích nói nhiều, cho nên tình cảm hai người cũng rất tốt.
Lúc Lộ Dĩ Nịnh đợi cô ấy thì mệt rã rời, vẫn luôn cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cửu Cửu còn đang miêu tả thì đột nhiên có một người đàn ông cao lớn đi ngang qua bên cạnh.
Cô ấy mở to hai mắt nhìn, nhận ra dáng vẻ độc nhất của người lúc nãy.
Mới gặp 1, 2 phút trước đây mà, là anh đẹp trai đó!
Cửu Cửu chỉ bóng dáng anh đang đi xa dần, lại nói với Lộ Dĩ Nịnh: “Chị Nịnh, nhìn kìa, là anh đó đó!”
Lộ Dĩ Nịnh bị cô ấy kêu như vậy thì giật mình tỉnh dậy.
Cô ngẩng đầu lên, giọng nói mơ hồ phía sau khẩu trang, “Sao cơ?”
Người đàn ông đã đi xa.
Cửu Cửu chậc một tiếng, cảm thấy đáng tiếc.
Giây tiếp theo, ánh mắt cô dừng ở cách đó không xa.
Sau đó cô chạy chậm qua, khom lưng, nhặt thứ vừa mới bị rơi trên mặt đất…
Một cái ví tiền.
Cái ví rơi xuống tự động mở ra, lộ một ít đồ vật bên trong.
Mấy cái thẻ, mấy tờ tiền mặt, còn có một tấm ảnh hụp.
Là ảnh của một cô gái tóc dài.
Cửu Cửu nhìn thoáng qua, cảm thấy người này quen quen, thế nên cô ấy ghé sát vào xem kĩ –
Đến khi thấy rõ thì kinh ngạc, nhìn Lộ Dĩ Nịnh đang đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn tấm ảnh.
Sau đó cô ấy chạy chậm đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh, ngón tay chỉ vào tấm ảnh, không chắc chắn nên hỏi:
“Chị… Chị Nịnh, đây là chị đúng không?”
Lộ Dĩ Nịnh nghe vậy thì bất ngờ, nhìn theo ngón tay của cô ấy.
Tấm ảnh trong ví tiền rất quen thuộc, gương mặt rất quen, là cô chứ không sai.
Đó là cô mặc váy đỏ, khuôn mặt non nớt, còn ngây gô.
Mái tóc đen dài phấp phới, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào máy ảnh.
Bối cảnh là cây cầu vòm bằng đá trắng và những hàng liễu rủ.
Ký ức ùa về vào mùa hè năm ấy, gương mặt của thiếu niên lại xuất hiên trong đầu cô lần nữa.
Trời trong thị trấn đẹp đẽ, mưa thuận gió hòa, chàng trai ấy vẫn là chàng trai ấy.
Khi đó anh đặt tay sau lưng, đi qua đi lại trước mặt cô.
Bên tai là giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh, anh đang hát cho cô nghe.
Lộ Dĩ Nịnh thong thả vươn tay trái, ngón tay run rẩy nhận lấy ví tiền.
Người có được tấm ảnh này chỉ có một người.
Như vậy, chủ nhân của ví tiền này không cần nói cũng biết là ai.
Lộ Dĩ Nịnh ngước mắt, ánh mắt nhanh chóng nhìn quanh sân bay để tìm kiếm.
Cô ngó trái ngó phải, nhìn xung quanh.
Nhưng mà, giữa biển người mênh mông không tìm ra được hình bóng quen thuộc trong trí nhớ cô.
Chỗ ở ngực, đột nhiên nhói đau.
–
Hai người hỏi nhân viên sân bay rồi đến chỗ để các đồ bị thất lạc ở sân bay.
Quầy bên cạnh có một người, người đàn ông mặc đồ đen, chỉ lộ sườn mặt rõ ràng, cằm sắc sảo.
Thân hình cao gầy, đĩnh bạt lớn, cũng vô cùng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Cho hỏi có ai nhặt được một cái ví tiền màu đen không?”
Giọng nói trầm thấp, đọc rõ ràng từng chữ, giọng nói còn hơi gấp gáp.
Xen lẫn với giọng nói trong đầu Lộ Dĩ Nịnh.
Cô dừng bước, đứng im tại chỗ.
Thậm chí còn không dám nhìn người kia, mà đưa ví tiền cho trợ lí Cửu Cửu, “Em đi trả lại cho người ta đi.”
Cửu Cửu cũng nhận ra người này chính là anh đẹp trai cô ấy thấy lúc nãy.
Duyên phận!
Cô ấy nhận ví tiền rồi lại liếc mắt nhìn tấm ảnh kia, chần chừ.
Rõ là chị Nịnh và người này quen nhau mà, sao chị ấy không đi.
Lộ Dĩ Nịnh thấy cô ấy còn đứng nên liếc mắt bảo cô ấy đi.
Cửu Cửu rất nghe lời cô, không hỏi nhiều mà đi qua.
Nhân viên bên này áy náy: “Xin lỗi anh, chúng tôi không nhận được cái ví tiền nào cả.”
Vừa nói xong, Cửu Cửu đem cái ví qua, “Anh gì ơi, anh nhìn xem, cái này chắc là ví tiền anh làm rớt.”
Anh quay đầu lại, nhìn ví tiền quen thuộc, nhanh chóng nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Sau đó điều đầu tiên anh làm là mở ví ra xem bên trong –
Đến khi thấy tấm anh còn ở đó thì mới yên ổn lại được.
Cái khác không quan trọng, chỉ cần tấm ảnh còn ở đây.
Anh cúi đầu, ngón tay chạm vào tấm ảnh, đụng vào gương mặt của cô gái, trong ánh mắt là sự quyến luyến không rời.
Ngay cả Cửu Cửu đứng một bên cũng có thể cảm nhận được cảm xúc này của anh.
Cô ấy liên tưởng đến tấm ảnh của Lộ Dĩ Nịnh, người này, hay là với chị Nịnh…
Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên, nói lại với người đối diện: “Cảm ơn.”
Đột nhiên tầm mắt anh có một điểm xác định, nhìn phía sau cô ấy.
Khoảng 2, 3 mét, có một cô gái đang đứng đó.
Cô mặc váy trắng, dài đến đầu gối, đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, cân xứng.
Làn da trắng như tuyết lộ ra, thân hình nhỏ xinh đáng thương.
Trên đầu dội mũ, còn có cả khẩu trang che nửa gương mặt cô lại.
Đôi mắt kia vô cùng xinh đẹp, trắng đen rõ ràng, to tròn sáng ngời, trong vắt sạch sẽ.
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh đối diện với đôi mắt anh thì nhanh chóng quay đầu đi, ngón tay nắm chặt lại.
Anh nhìn thấy hết từng nhất cử nhất động của cô.
Chỉ liếc mắt một cái là anh đã nhận ra.
Ánh mắt nhìn cô không rời, cười khẽ, đôi mắt đen dày đặc chút kiềm chế.
Lòng bàn tay dùng sức nắm chặt ví tiền trong tay.
Tuy rằng không thấy rõ mặt nhưng cảm giác của cô anh tuyệt đối sẽ không sai.
Qua 5 năm, giọng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai cô –
“Cuối cùng cũng đã trở lại rồi à?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí của Trình Tinh Lâm
Huhuhu vợ tôi cuối cùng cũng về rồi.