Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 89: Khó khăn trắc trở




Trương Kỳ Kỳ sau khi rời giường nhịn xuống thân thể đau nhức một lần nữa đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong cô chải thẳng mái tóc thật dài, phát hiện Tô Khả đã tắm rửa xong, quần áo chỉnh tề, đang đứng trước tủ quần áo tìm cái gì.

Cô vỗ nước trên mặt, tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi Tô Khả: "Anh đang làm gì thế?"

Tô Khả cũng không quay đầu lại nói: "Chọn quần áo cho em." quần áo Trương Kỳ Kỳ mới mua thật sự quá hở hang, anh sợ Trương Kỳ Kỳ thật sự mặc ra cửa cho người khác nhìn.

Trương Kỳ Kỳ cười nhìn nhìn Tô Khả chọn váy thật bảo thủ cho cô, ngược lại cũng không nói thêm gì, xoay người lại trở về phòng tắm - -- -- một lát nữa sẽ gặp người, cô phải trang điểm trang nhã một chút.

Cô đang thoa son nước thì Tô Khả đi vào.

Tô Khả lại gần gác cằm trên vai cô, nhìn mình và Trương Kỳ Kỳ trong gương, trong lòng ấm áp, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, ngay cả xương cốt đều là tê dại.

Trương Kỳ Kỳ hậm hực nhìn cô và Tô Khả trong gương.

Thời gian chưa đến trưa, cô bị Tô Khả khiến cho tinh thần uể oải, dưới ánh mắt mặt đã có quầng thâm, bờ môi cũng sưng lên.

Cô nhìn Tô Khả, phát hiện anh lúc giữa trưa tiều tụy, bây giờ đôi mắt sáng ngời môi hồng răng trắng, quả thực là tức chết người đi được.

Trương Kỳ Kỳ đưa thay sờ sờ mặt Tô Khả, thấp giọng nói: "Anh nếu như không chịu thu liễm giống như hôm nay, em sẽ không tới nữa đâu!" A, da thịt Tô Khả thật là đủ trơn mịn mà!

Cô lại sờ lên, nhéo nhéo.

Tô Khả bị cô sờ cười híp mắt.

Trời đã tối đen rồi, Kim Giai Lương mở đèn lớn trong sân, lái xe từ trong nhà để xe đi ra.

Tô Khả nắm tay Trương Kỳ Kỳ đi tới.

Đang chui vào cửa xe, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên thấp giọng hỏi Tô Khả: "Anh xem giúp em một chút son nước thoa hết chưa?"

Tô Khả lúc này mới phát hiện cô khẩn trương, đưa tay nâng cằm Trương Kỳ Kỳ lên, dựa vào ánh sáng đèn trong sân nhìn nhìn cẩn thận, lại cười nói: "Rất hoàn mỹ."

Trương Kỳ Kỳ lúc này mới yên tâm chui vào trong xe.

Tô Khả ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay nắm chặt tay cô.

Anh phát hiện lúc dì cả của Trương Kỳ Kỳ đến là tay lạnh như băng, dì cả vừa đi, tay của cô rất dễ dàng liền ấm áp -- hiện tại tay của cô chính là ấm áp.

Tô Khả thấp giọng an ủi nói: "Đừng sợ, hết thảy có anh đây."

Trương Kỳ Kỳ "Ừ" một tiếng, rúc cả người vào trên người Tô Khả. Đến lúc này, cô mới phát hiện có một người chồng để cho cô có thể ỷ lại như vậy thật là một việc hạnh phúc biết dường nào.

Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ vào cửa, mới phát hiện bọn họ trở về phải là có chút muộn -- đã có bác cả và bác gái Kỳ làm người trung gian, mẹ Tô Khả và mẹ Kỳ Kỳ đã định xuống hôn kỳ của hai người bọn họ rồi.

Mẹ Tô Khả nâng chung trà lên uống một ngụm, đôi mắt nhìn Tô Khả: "Mười ba tháng năm âm lịch là sinh nhật quan Đế gia, nhà chúng ta làm ăn buôn bán thờ phụng chính là quan Đế gia, liền bố trí hôn lễ của các con vào ngày này luôn." Nhưng chưa đến trưa, Tô Khả liền từ mỹ nam bệnh khôi phục bình thường, xem ra Kỳ Kỳ đúng là khắc tinh của nó mà!

Tô Khả nhẹ gật đầu. Anh cảm thấy mười ba tháng năm quá trễ, nhưng mẹ mình cũng định ra rồi, định ra liền định ra thôi, dù thế nào đi nữa anh và Kỳ Kỳ đã được luật pháp công nhận là vợ chồng rồi .

Anh nhin Trương Kỳ Kỳ, thấy Trương Kỳ Kỳ cười nhu thuận, không khỏi nghĩ tới bộ dạng cô lúc bị mình giày vò, trên mặt có chút nóng, liền cúi đầu nâng chung trà lên uống một ngụm.

Ngô Ngọc Cần ngồi ở bên cạnh chồng bà ta là Trương Thuận Đông, trên mặt mang nụ cười mất tự nhiên, nhìn Trương Kỳ Kỳ, chú ý tới chiếc nhẫn kim cương thật lớn trên ngón vô danh trên tay trái của Trương Kỳ Kỳ. Bà ta híp híp mắt: thật không nghĩ tới Kỳ Kỳ nha đầu kia có tâm kế như vậy, ngay cả người kiêu ngạo như Tô Khả cũng bị cô túm được. . .

Mẹ Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, lại nhìn Kỳ Kỳ một chút, lại nhìn quà tặng mẹ Tô Khả đưa tới một chút, quả thực là mở cờ trong bụng, bà đang muốn nói vài câu vui vẻ, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Trương Kỳ Kỳ đứng dậy đi mở cửa.

Cô thấy Trương Lâm Lâm ngoài cửa , không khỏi nở nụ cười: "Anh, anh đã trở về!"

Trương Lâm Lâm khẩn trương mở to hai mắt, nhìn Trương Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu: "Kỳ Kỳ!"

Anh ta một tay nhấc rương, một tay dắt một người đi vào.

Trương Kỳ Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiễn Tiểu Trân đi theo anh trai đi vào, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Trương Lâm Lâm thấy Trương Kỳ Kỳ ngăn ở trước cửa, liền nhíu mày nói: "Kỳ Kỳ, em chắn ở chỗ này làm cái gì?"

Trương Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn Tô Khả, giống như mộng du tránh ra một con đường cho Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân đi vào.

Tô Khả vẻ mặt như gặp ma nhìn Tiễn Tiểu Trân sau lưng Trương Lâm Lâm.

Tiễn Tiểu Trân dường như không nghĩ tới Tô Khả cũng ở chỗ này, lập tức rút về sau lưng Trương Lâm Lâm, tận lực giảm bớt độ hấp thụ ánh sáng.

Mẹ Kỳ Kỳ đang đang nói giỡn, liếc nhìn Tiễn Tiểu Trân, toàn bộ lời muốn nói chẹn họng trở về, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.

Trương Kỳ Kỳ thấy mẹ như vậy, vội hoà giải nói: "Ma ma, anh con đã trở về!"

Vừa nhìn về phía Trương Lâm Lâm: "Anh, các người đi rửa tay nghỉ ngơi một chút đi!" Hiện tại mẹ Tô Khả ở chỗ này, cũng không thể việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài được.

Cha Kỳ Kỳ vươn tay vỗ vỗ trên người mẹ Kỳ Kỳ. Hôm nay là lễ lớn thương lượng hôn sự của Kỳ Kỳ, không thể làm hư được.

Trương Lâm Lâm khẩn trương cười cười với khách nhân trong phòng khách, kéo Tiểu Trân đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Mẹ Tô Khả và mẹ Kỳ Kỳ đã thỏa đàm xong hôn sự của Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ, thấy trong nhà Kỳ Kỳ có vẻ như có chút ísóng ngầm mãnh liệt, liền ra hiệu vợ chồng Trương Thuận Đông cùng nhau cáo từ.

Mẹ Kỳ Kỳ đầy bụng tâm sự, cũng không có giữ lại.

Người một nhà đứng dậy tiễn khách xuống lầu.

Đưa mắt nhìn ba chiếc xe khách ngồi biến mất trong dòng xe cộ, Trương Kỳ Kỳ xoay người lại nhìn mẹ: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

Cha Kỳ Kỳ cũng nhìn mẹ Kỳ Kỳ, chờ câu trả lời của bà.

Mẹ Kỳ Kỳ có nỗi khổ khó nói: "Mẹ. . . Mẹ cũng không hiểu, Lâm Lâm trong khoảng thời gian này sao lại dùng tiền nhanh như vậy. . ."

Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ, sắp bị phiền chết rồi. Mẹ của cô suốt ngày la hét với cô con gái phải độc lập, cô bắt đầu hai mươi tuổi liền tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân; nhưng Trương Lâm Lâm cũng hai mươi sáu tuổi rồi, ba mẹ không chỉ nuôi sống anh ta, còn phải nuôi sống cả bạn gái anh ta!

Sau khi vào cửa, Trương Kỳ Kỳ trong lòng có việc, đi tuốt ở phía sau. Cô mới vừa vào cửa đã nghe được tiếng "Bịch", vội ngẩng đầu nhìn qua.

Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân tay nắm tay song song quỳ gối dưới chân ba mẹ cô.

Trương Lâm Lâm vẻ mặt quật cường: "Cha, mẹ, con và Tiểu Trân đã đăng ký kết hôn, cô ấy bây giờ là vợ con, các người không nên làm khó cô ấy!"

Mẹ Kỳ Kỳ nhìn xem con trai, nhìn Tiễn Tiểu Trân, kéo tay của con trai khóc lên.

Cha Kỳ Kỳ phất tay quạt Trương Lâm Lâm một bạt tai: "Mày cút đi cho tao!"

Mẹ Kỳ Kỳ lập tức nhào tới ôm lấy Trương Lâm Lâm, căm tức nhìn chồng: "tại sao ông đánh con!"

Trương Kỳ Kỳ mặt không biểu tình nhìn trò khôi hài máu chó này, trong lòng bị đè nén cực kỳ, quả thực muốn móc lồng ngực của mình, muốn cao giọng rít gào, nếu không cũng sẽ bị tươi sống kìm nén mà chết.

Cô biết rõ mẹ nhất định sẽ tha thứ cho Trương Lâm Lâm, cho nên không muốn nhìn nữa, đẩy cửa liền đi ra ngoài.

Đóng cửa lại trong nháy mắt đó, cô nghe được ba ba gọi tên của cô -- "Kỳ Kỳ" .

Trương Kỳ Kỳ chậm rãi đi ở trên lối đi bộ, thả vạt áo, để gió lạnh thổi lên trên người trên mặt mình, thổi tan hậm hực tràn đầy lòng mình.

Vô luận như thế nào cô đều không quên được tình cảnh một nhà ba người của Tiễn Tiểu Trân ở trong bệnh viện đánh mẹ cô.

Nghĩ đến Tiễn Tiểu Trân sau khi vào cửa gà bay chó chạy, cô quả là muốn điên rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

Trương Kỳ Kỳ lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, thấy là Tô Khả điện thoại, liền nhấn nút trả lời.

Giọng nói trong trẻo của Tô Khả ở đầu đường đêm khuya lộ ra đặc biệt rõ ràng: "Kỳ Kỳ, em đang ở đâu?"

Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn bốn phía, nói giọng khàn khàn: "Em ở cửa ra vào Viện Kiểm Sát khu Tứ Minh."

Tô Khả liền nói ngay: "Đứng ở nơi đó chờ anh, hai phút nữa anh đi ra."

Trương Kỳ Kỳ cúp điện thoại, đứng ở cây đồng bên đường nhìn chung quanh, muốn nhìn một chút Tô Khả là làm sao trong hai phút xuất hiện ở trước mắt cô -- trừ phi anh chắp cánh bay tới!

Nhưng Trương Kỳ Kỳ lập tức ý thức được không cần tìm, bởi vì cô đã nghe được tiếng nổ vang của động cơ xe thể thao.

Chiếc Ferrari màu xám đen của Tô Khả dừng bên cạnh Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ bị dọa đến trái tim đập bịch bịch, khi Tô Khả nhảy xuống ôm cô bị cô nện trên người.

Tô Khả ôm Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Ta chọc ngươi chơi đâu!"

Sau khi ôm chặt Trương Kỳ Kỳ, anh mới thấp giọng nói: "Anh sợ em mất hứng, tới đón em về nhà."

Trương Kỳ Kỳ giờ mới hiểu được anh tại sao tới nhanh như vậy rồi, thì ra anh nãy giờ ở ngay tại cửa tiểu khu nhà cô.

Cô kề mặt trên cổ Tô Khả, cảm thụ được nhịp đập động mạch của anh, một lát sau lầm bầm một câu: "Về nhà gì chứ. . ."

Tô Khả khẽ cười một tiếng: "Anh ôm em lên xe, hay là em tự lên xe?"

Trương Kỳ Kỳ đẩy Tô Khả ra: "Không cần anh đâu!" bực bội Tô Khả mấy ngày nay, cô mỗi ngày ăn ngủ ngủ rồi ăn, quả thật là mập không ít, thật đúng là có chút bận tâm Tô Khả ôm cô không nổi.

Lúc Trương Kỳ Kỳ nịt giây nịt an toàn, nhịn không được hỏi Tô Khả: "Tô Khả, em mập lên không ít đúng không?"

Tô Khả nhìn cô một cái, mở to mắt nói dối: "Không có đâu!" Cá nhân anh cho rằng Trương Kỳ Kỳ đầy đặn một chút ôm thoải mái hơn.

Trương Kỳ Kỳ rất chân thành nói: "Tô Khả, em cũng không thể mập, em cao, một khi ăn xả láng, chẳng mấy chốc sẽ biến thành một tòa núi thịt thôi!"

Tô Khả cười đánh giá Trương Kỳ Kỳ, tưởng tượng tình cảnh Trương Kỳ Kỳ miêu tả, không khỏi hé miệng nở nụ cười, cảm thấy Trương Kỳ Kỳ cho dù thật sự mập thành một tòa núi thịt, anh vẫn có thể tiếp nhận được.

Vào lúc nửa đêm Trương Kỳ Kỳ tỉnh dậy, bị Tô Khả quấy rối tỉnh.

Vào lúc cô mông lung cảm thấy Tô Khả vẫn sờ cô.

Khi Tô Khả bận rộn, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng đợi Tô Khả lại ôm cô ngủ mất, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút phiền não -- Tô Khả * có chút quá mạnh mẽ.

Ngày hôm sau Trương Kỳ Kỳ gọi điện thoại cho ba ba.

Cha Kỳ Kỳ ỉu xìu nói: "Xế chiều hôm nay ba đi rồi, đi Trường Xuân nhận xe, phải nửa tháng không trở về nhà."

Trương Kỳ Kỳ cười ba ba cô: "Ba, lần này là thật sự đi công tác à?"

Cha Kỳ Kỳ thở dài nói: "Lần này là thật sự. Đi theo tiểu Hồ đi xưởng sửa chữa bảo trì ô-tô Trường Xuân nhận xe lửa mới."

ông thở dài thở ngắn: "Mẹ và anh con đang ôm đầu khóc rống, ba thật sự là nhìn không được rồi, có thể trốn lúc nào thì trốn lúc ấy! Con và Tô Khả đã đăng ký kết hôn, không muốn về nhà cũng đừng trở về, thu dọn phòng tân hôn chuẩn bị kết hôn đi."

Trương Kỳ Kỳ không nghĩ tới ba ba sáng suốt như vậy, đồng ý cũng không tốt, không đáp ứng cũng không tốt, hàm hồ "Ừ" một tiếng.

Bởi vì Trương Kỳ Kỳ ở nhà, cho nên hôm nay Tô Khả không có ý định đi công ty, bất quá anh cũng không có nhàn rỗi.

Trương Kỳ Kỳ ngâm cho anh một bình trà đưa đến thư phòng, thấy trong tay anh kẹp một điếu thuốc, vừa nuốt mây nhả khói vừa gọi điện thoại điều khiển chỉ huy, mà Computer cũng mở ra, anh đang họp video với CEO mới của công ty.

Cô biết rõ Tô Khả bận rộn, liền buông khay trà lặng lẽ lui ra ngoài.

Cơm trưa cô nấu đều là các món Tô Khả thích ăn -- sườn lợn rim, tôm nõn Long Tĩnh, cải thìa xào tỏi và canh đầu cá đậu hũ.

Trương Kỳ Kỳ biết Tô Khả có tiền, nhưng lần đầu tiên thấy anh làm việc thế nào.

Có một câu gọi là "Người làm việc là xinh đẹp", thấy dáng vẻ bận rộn của Tô Khả, hình ảnh Tô Khả ở trong lòng cô liền trở nên cao lớn.

Lúc Tô Khả ăn cơm trưa, Trương Kỳ Kỳ một tay chống má nhìn anh, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng vui vẻ.

Tô Khả bị cô nhìn đến mức vui sướng, miễn cưỡng kiềm lại lòng tràn đầy đắc ý, rũ mắt xuống nói: "Em nhìn anh làm gì?"

Trương Kỳ Kỳ mỉm cười: "Em thấy anh xinh đẹp quá!"

Tô Khả quả thực muốn say. Anh biết mình sinh ra vốn dễ nhìn, nhưng từ trước đến nay không thèm để ý, bởi vì anh cho rằng mình có tiền, dung mạo thật sự là thứ cực kỳ yếu.

Nhưng bây giờ Trương Kỳ Kỳ yêu gương mặt này của anh như thế, Tô Khả liền hết sức cảm thấy thì ra bộ dạng xinh xắn cũng rất tốt.

Trương Kỳ Kỳ càng nhìn Tô Khả càng yêu, cảm thấy người đàn ông này sao lại có thể ưu tú đến như vậy, ngày thường tuấn tú, năng lực lại mạnh mẽ.

Cô bỗng nhiên nhớ tới hình như chưa nghe nói qua Tô Khả tốt nghiệp đại học, liền thuận theo miệng hỏi: "Tô Khả, anh tốt nghiệp trường đại học hay nào?"

Tô Khả ấp a ấp úng nói: ". . . Anh chưa từng học đại học. . ." Anh tốt nghiệp trung học năm đó, cha của anh bị bệnh tiểu đường, sợ người lạ toan tính không người kế tục, liền bảo anh đi theo học việc buôn bán. Khi đó chỉ cảm thấy thời gian không đủ dùng, anh căn bản không có tâm tư lên đại học, bây giờ bị Trương Kỳ Kỳ hỏi như vậy, Tô Khả lại đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Trương Kỳ Kỳ thấy vẻ mặt anh không bình thường, lập tức hiểu ra-- Tô Khả lại không có đi học đại học!

Cô lập tức đập bàn phá lên cười.

Tô Khả ở trong mắt cô vốn là vô cùng cao cao tại thượng, hiện tại cô rốt cuộc tìm được chỗ mình cao minh hơn Tô Khả, cho nên thật sự là vô cùng vui vẻ.

Thấy Trương Kỳ Kỳ cười không dứt, Tô Khả hậm hực uống một ngụm canh, quyết định tiêu ít tiền đi làm cái văn bằng cho Trương Kỳ Kỳ xem.

Đã ăn cơm trưa, Tô Khả liền quấn quít Trương Kỳ Kỳ đi ngủ trưa.

Trương Kỳ Kỳ quả thực là sợ anh, lập tức dùng lý do muốn đi ra tiệm chuẩn bị khai trương cự tuyệt.

Tô Khả thấy hi vọng thất bại, liền thành thành thật thật đưa Trương Kỳ Kỳ đến tiệm bánh mì, mình thì mang theo Tôn Kế Tông đi gặp luật sư của cha anh.

Đinh Mỹ Anh mang theo hai đứa bé cuỗm tiền chạy, cha anh hiện nay chỉ có thể dựa vào anh.

Lão Sở đã chở nguyên liệu tới, Trương Kỳ Kỳ và Kiều Lâm Lâm bận rộn cả buổi, rốt cuộc mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ba ngày sau chính thức buôn bán.

Vừa tiễn Kiều Lâm Lâm, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên.

Thấy là mẹ gọi tới, Trương Kỳ Kỳ rất không muốn nhận.

Mẹ cô rất nhanh lại gọi nữa.

Trương Kỳ Kỳ đành phải ấn nút trả lời.

Mẹ Kỳ Kỳ cười nói: "Kỳ Kỳ, buổi tối về nhà ăn cơm. Chị dâu con tự mình xuống bếp, muốn mời con và Tô Khả ăn cơm!"

Trương Kỳ Kỳ khàn giọng nói: "Con và Tô Khả thương lượng một chút đã!"

Cô rất nhanh liền gọi điện thoại cho Tô Khả.

Tô Khả trầm ngâm một lát, nói: "Chờ một lát anh đi đón em." Đối với Trương Lâm Lâm ông anh vợ không đáng tin cậy này, anh quả thực là không có lời nào để nói. Tô Khả sợ Trương Kỳ Kỳ mất hứng, cho nên anh không có ý định xen vào chuyện nhà Trương Kỳ Kỳ. Bất quá anh cảm thấy Tiễn Tiểu Trân có chút tác dụng -- Trương Kỳ Kỳ không phải không chịu ở chung với anh sao, Tiễn Tiểu Trân ngược lại là có thể giúp anh. . .

Anh định lợi dụng Tiễn Tiểu Trân một lần.

Có tiểu phiên ngoại

Trường học muốn mở cho mỗi một học sinh một học tịch điện tử (sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó), cho nên Tô Chấn Vũ cầm một tờ đơn đăng ký tình hình gia đình về bảo Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ điền vào.

Trương Kỳ Kỳ đang ở phòng bếp nấu ăn, Tô Khả liền thuận tay nhận lấy.

Tô Chấn Vũ rất không yên tâm nhìn Tô Khả: "Ba, ba biết điền sao?"

Tô Khả trầm mặt: "biết." Mẹ kiếp, cha mày kiếm tiền nuôi mày, cả ngày chỉ biết coi thường ba mày!

Thấy ba ba cầm bút nhíu mày suy nghĩ, Tô Chấn Vũ liền tiến tới nhìn, phát hiện ba ba muốn điền chính là bằng cấp của ba ba, liền chú ý mà nhìn, muốn nhìn một chút bằng cấp của ba ba rốt cuộc là bằng cấp gì.

Bởi vì con trai ở một bên nhìn, khuôn mặt Tô Khả đều có chút đỏ lên, cuối cùng vẫn là mặt dày mày dạn điền "Trường cấp 3", vừa vội vàng viết hai chữ "chính quy ở cột bằng cấp của mẹ ".

Tô Chấn Vũ ngược lại không nói gì.

Quy củ nhà cậu là buổi tối thứ sáu đi nhà bà nội ăn cơm, tối thứ bảy đi nhà bà ngoại ăn cơm.

Tối thứ sáu, người một nhà đang ngồi ăn cơm chung, Tô Chấn Vũ mở miệng hỏi Trương Lâm Lâm: "Cậu, là bằng cấp 3 cao, hay là chính quy cao?"

Tô Khả nghe vậy, lông tơ cũng bị dựng lên -- anh biết rõ Tô Chấn Vũ tên tiểu oan gia này sớm muộn sẽ chọc anh một đao, nhưng mà không nghĩ tới Tô Chấn Vũ sẽ chọc vào anh một đao vào lúc này.

Tô Chấn Vũ nhìn cũng không nhìn ba mình, một đôi mắt đen láy y chang Tô Khả mắt chuyên chú nhìn ông cậu, chờ trả lời của ông cậu tiến sĩ.

Bởi vì Tiễn Tiểu Trân bị vô sinh, Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân kết hôn mấy năm nay vẫn không có con, cho nên anh ta rất thương đứa cháu ngoại trai duy nhất Tô Chấn Vũ này, lập tức ôm Tô Chấn Vũ vào trong ngực, cười nói: "Đương nhiên là bằng chính quy cao hơn một chút ! Tốt nghiệp cấp 3 thi đậu khoa chính quy, hoàn thành khoa chính quy xong cầm học vị chứng nhận mới là bằng cấp chính quy!"

Tô Chấn Vũ ý vị thâm trường "Nha" một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý nhìn ba mình.

Tô Khả bất động thanh sắc nhìn Trương Kỳ Kỳ , cảm giác mình sắp bị Tô Chấn Vũ cho làm tức chết.

Trương Kỳ Kỳ thấy anh tức giận đến lỗ tai đều đỏ, trong lòng buồn cười, vội hoà giải nói: "Tô Chấn Vũ, tương lai con muốn đi chỗ nào học đại học vậy?"

Tô Chấn Vũ dương dương đắc ý nói: "Anh quốc có Holmes, có Đại Trinh Thám Ba La, con muốn đi Anh quốc học đại học, học xong thạc sĩ thì học tiến sĩ, học xong tiến sĩ thì học trên tiến sĩ!"

Trương Lâm Lâm mừng rỡ: "Chấn Vũ học thạc sĩ tiến sĩ trên tiến sĩ luôn!"

Trương Kỳ Kỳ vươn tay bấm một cái trên mặt Tô Chấn Vũ : "Anh biết dùng Computer Baidu quá nhỉ!" Tô Chấn Vũ tiểu tử này, sao cả ngày khi dễ ba mình vậy không biết nữa!

Qua một đoạn thời gian, Tô Khả gọi Tô Chấn Vũ tới, cầm bằng tốt nghiệp MBA học viện thương nghiệp cho Tô Chấn Vũ nhìn: "Con xem, ba con sau này là thạc sĩ quản lý doanh nghiệp đó!"

Tô Chấn Vũ vẻ mặt không tin: "ba, Con cái gì cũng đều không hiểu cho nên ba đừng gạt con, đây là ba bỏ tiền mua chứ gì?"

Tô Khả bị con trai nói trúng tâm sự, thẹn quá hoá giận, đánh Tô Chấn Vũ một trận.

Kết quả là anh bị Trương Kỳ Kỳ đánh cho một trận.