Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 199




Edit: Phi Phi

Một lần nữa ôm nhóc trở lại chiếu, Hạ Thiên Tinh trầm ngâm một chút, vẫn là đi đến cửa sổ. Đem bức màn nhẹ nhàng nhấc lên một góc, đối diện trong phòng lúc này còn đèn sáng, cô nhìn, hơi thất thần.

Cho đến khi bên kia tắt đèn cô mới đi tự mình đi rửa mặt, nằm xuống bên người Hạ Đại Bạch.

Một đêm này Hạ Đại Bạch cùng Bạch Dạ Kình thật ra ngủ rất ngon. Bạch Dạ Kình khó có được thời gian nghỉ ngơi, di động tắt máy không ai quấy rầy đến anh, một giấc ngủ đến 9 giờ. Hạ Đại Bạch cũng ngủ rất ngon, cho nên khi Bạch Dạ Kình ra khỏi phòng, nhóc đang ngậm bàn chải đánh răng ngồi xổm trong vườn tự mình súc miệng.

Nghe được tiếng mở cửa, đầu nhỏ vừa nhấc, nhìn đến hình bóng quen thuộc kia, cả người hoảng hốt đến nỗi bàn chải đánh răng cũng làm rơi xuống đất. Rồi sau đó, mày nhỏ nhíu lại, thở phì phì hừ một tiếng, chỉ coi như không nhìn thấy anh, nhặt bàn chải đánh răng lên khuấy vào trong ly nước, nhét lại vào miệng. Động tác so với lúc trước thô lỗ hơn nhiều, hiển nhiên là đang bất mãn phát tiết, siêu cấp siêu cấp bất mãn!

Trên vai Bạch Dạ Kình đắp khăn lông, trong tay cũng bắt lấy bàn chải đánh răng, chân dài bước vài bước đã đến trước mặt nhóc con. Ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của nhóc đang thở phì phì một cái, phát giác nhóc con không cao hứng, anh cũng không dỗ dành nhóc, chỉ lấy bàn chải đánh răng gõ gõ ly súc miệng của nhóc, “Cho ba mượn dùng một chút.”

“Hừ!” Hạ Đại Bạch nhìn cũng không nhìn anh, lẩm bẩm tự mình uống một hớp lớn, súc miệng, nhổ ra, cầm lấy ly đứng dậy đi.

Tiểu gia hỏa này, tức giận cũng không ít!

Bạch Dạ Kình duỗi tay liền cướp ly súc miệng của nhóc. Nhóc xoay người qua, phồng mắt to trừng anh, vẻ mặt ủy khuất cùng giận dỗi.

“Trừng cái gì? Không lễ phép!” Bạch Dạ Kình dạy dỗ nhóc một câu, rót ly nước tùy tiện súc miệng. Ba mượn ly nước của con trai mình là lẽ thường tình, biểu tình kia của nhóc là cái gì?

“Ba…… Ba trả cái ly cho con! Con không cho ba mượn!” Hạ Đại Bạch tức giận đến nỗi giậm chân. Người này thật là người xấu! Cư nhiên đoạt bạn nhỏ là ly nước của nhóc! Đoạt thì đoạt, còn cắn ngược lại nói nhóc không lễ phép! Nhóc hiện tại rõ ràng chính là đang tức giận với ba nhóc! Thực tức thực tức! Ba ba sao lại có thể mặc kệ nhóc có tức giận hay không lại tùy tiện lấy đi đồ của nhóc?

Thấy kháng nghị vô dụng, Hạ Đại Bạch đơn giản duỗi tay quơ qua đoạt lại. Kết quả, Bạch Dạ Kình bưng ly nước đứng lên. Anh cao 1m88, Hạ Đại Bạch dù cho có nhảy như thế nào cũng với không tới.

“Đừng uổng phí sức lực, tránh ra.” Bạch Dạ Kình miệng ngậm bàn chải đánh răng, mồm miệng không rõ ràng. Lấy chân dài đá đá thân nho nhỏ của nhóc con, y như con chó nhỏ.

Hạ Đại Bạch không có cách nào lấy được, vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng căm giận giậm chân, “Ba chính là người xấu! Con chán ghét ba! Con cùng Đại Bảo đều chán ghét ba!”

Âm thanh non nớt nổi bật vang lên lúc sáng sớm an tĩnh, có vẻ đặc biệt bén nhọn rõ ràng.

Thẩm Mẫn nghe được âm thanh, từ phòng bếp ra tới. Liền thấy hai cha con bọn họ mặt đối mặt giằng co, con trừng ba, ba trừng con, thần thái kia quả thực là không có sai biệt.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mẫn hỏi.

Hạ Đại Bạch vừa nhìn thấy bà giống như là có được chỗ dựa. Cái mũi nhỏ hít một cái, mở miệng liền muốn khóc lên nức nở, muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất, “Bà ngoại, ba khi dễ con……”

Mu bàn tay gạt đôi mắt một cái, nước mắt liền trào ra. Bạch Dạ Kình khóe môi giật giật, thằng nhóc này, ở chỗ này có mấy ngày còn biết diễn kịch?

“Ai da, đừng khóc, mau nín đi……” Thẩm Mẫn đau lòng, chạy nhanh lại ôm nhóc, “Tới đây, nói bà ngoại biết chuyện là như thế nào.”

“Ba cướp ly nước của con!” Đại Bạch chỉ vào người nào đó lên án.

“Thì ra là chuyện như vậy.” Thẩm Mẫn mắt nhìn anh nói: “Cái ly nước kia chúng ta cứ đưa cho ba ba, nếu con thích, bà ngoại dẫn con đi mua cái mới, được không?”

“……” Bạch Dạ Kình không khỏi cảm thán, tiểu gia hỏa này thật là ở đâu cũng khiến cho người lớn yêu thích. Mặc kệ là hai vị lão gia trong nhà kia, hay là Thẩm phu nhân bên này đều đối với nhóc yêu thương vô hạn.

“Ông ấy không phải ba ba con, ông ấy đã cưới phụ nữ khác, con không cần ông ấy làm ba ba con!” Hạ Đại Bạch ồn ào.

Thẩm Mẫn thở dài, nhìn về phía Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình thật ra là bộ dáng tùy ý, “Đừng động vào nó, lát nữa là tốt lên thôi.”

……………………

Thẩm Mẫn thức dậy sớm, đã sớm ăn qua bữa sáng. Cho nên lúc ăn cơm, trên bàn cơm cũng chỉ có một lớn một nhỏ.

Hạ Đại Bạch giống như cảm thấy cùng anh ngồi cùng bàn ăn cơm đều là một việc đặc biệt khó chịu, cho nên nhóc ôm chén nhỏ, xoắn thân mình chỉ đưa lưng về phía anh. Gặm gặm xíu mại, không biết đã dùng bao nhiêu lực, cực lực phát tiết oán khí, cũng là cực lực làm đối phương nhìn ra nhóc đang khó chịu. Cái mũi nhỏ còn thường thường hừ ra vài tiếng.

Bất quá, người nào đó căn bản là không có ý muốn dỗ dành nhóc. Chỉ ngẩng đầu hỏi Thẩm Mẫn, “Dì Thẩm, sao không nhìn thấy Thiên Tinh, còn ngủ?”

“Đại Bảo không muốn nhìn thấy ba!” Không đợi Thẩm Mẫn mở miệng, vật nhỏ nào đó đã âm dương quái khí tiếp lời nói, lại “bẹp” cái miệng cắn bánh bao.

Bạch Dạ Kình liếc xéo nhóc một cái, lại nhìn về phía Thẩm Mẫn.

Thẩm Mẫn một bên cầm cái nồi một bên nói: “Nhị thẩm cách vách kêu nó qua hỗ trợ cho cháu gái của bà ấy học bổ túc tiếng Anh. Nói là mấy ngày nữa sẽ đi thi.”

“Bà ngoại. Nhà Nhị thẩm có một chú lớn lên rất là tuấn tú đúng hay không?” Hạ Đại Bạch lại chen vào nói.

“Ừ, đúng vậy.”

“A, ngày hôm qua giữa trưa lúc chúng ta uống rượu nhưỡng nắm, chính là chú ấy đưa cho Đại Bảo?”

“Đúng vậy.”

“Nhị thúc thúc đối với Đại Bảo thật tốt! Vừa soái, vừa biết xuống bếp, đối với con cũng rất ôn nhu. Người như vậy làm ba ba mới tốt đúng không!” Hạ Đại Bạch hồn nhiên không để ý tới người nào đó phóng ánh mắt có thể lột da nhóc lại đây, chính thức mở miệng, “Một lát con phải đi hỏi một chút nhị thúc thúc có muốn làm ba ba con hay không, con biết chú ấy thích Đại Bảo.”

Thẩm Mẫn biết đứa nhỏ này là giận dỗi ba nhóc, không nói tiếp, chỉ nhìn mắt nhóc đối diện Bạch Dạ Kình.

“Hừ! Ai sẽ rảnh rỗi không có việc gì làm đi chơi trò làm ba con à?” Bạch Dạ Kình sâu kín châm chọc.

“!”Hạ Đại Bạch lại bị kích thích, khuôn mặt nhỏ biến đổi rồi biến đổi, sắc mặt đều vặn vẹo. Đem bát cơm lùa một lần, thân mình nho nhỏ hướng ra bên ngoài, “Bây giờ con lập tức đi hỏi nhị thúc thúc!”

“Đứng lại!” Bạch Dạ Kình quát lạnh một tiếng, cầm chén lùa cơm, sắc mặt uy nghiêm, ngữ khí cũng là lãnh túc.

Anh không nghĩ ở trước mặt trưởng bối phát hỏa, nhưng là vật nhỏ này quá càn rỡ!

Hạ Đại Bạch bị kinh sợ, bước chân đi ra ngoài dừng lại. Mặc kệ nói như thế nào, lúc Tiểu Bạch nổi giận lên nhóc vẫn là chân chính sợ, sợ hãi rụt rụt đầu nhỏ.

“Xoay người lại!” Bạch Dạ Kình lại quát lớn một câu.

Tiểu gia hỏa mọi cách không muốn, siết chặt góc áo, quật cường ngạnh cổ, đứng bất động ở kia.

Bạch Dạ Kình ngữ khí tăng thêm vài phần, “Xoay người lại, đừng để ba lặp lại thêm một lần!”

Quỷ chán ghét! Quỷ chán ghét!