Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 237




Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Chính lúc cô đang miên man suy nghĩ, phía đối diện, Tiêu Hâm cùng Nguyễn Thanh nhìn thấy người nào đó, chợt cung cung kính kính đứng lên.

Ngoại trừ bọn họ, những quan viên khác cũng đều sôi nổi đứng dậy.

“Nhị thiếu gia.” Hết đợt này đến đợt khác chào hỏi. Hạ Thiên Tinh lúc này mới bất tri bất giác phục hồi lại tinh thần. Cô đứng lên, lướt qua một đám người đang đứng, lúc nhìn đến trước cửa, Dư Trạch Nam cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.

Cô sửng sốt.

Dư Trạch Nam cười tủm tỉm, “Ngoài ý muốn đi?”

“……” Lần này, tầm mắt mọi người đều hướng Hạ Thiên Tinh nhìn qua, đặc biệt là Tiêu Hâm, biểu tình trên gương mặt được trang điểm đến tinh xảo kia đặc biệt muôn màu muôn vẻ.

Hạ Thiên Tinh bị bọn họ nhìn đến da đầu tê dại, chỉ là nhìn Dư Trạch Nam, “Sao anh lại ở đây? Đi công tác?”

Dư Trạch Nam hướng những người khác đè ép áp tay, “Ngồi xuống, đều ngồi xuống đi, đừng đứng lên, một đám người cao như vậy nhìn đến nỗi khiến tôi thấy rất áp lực.”

Đến khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, anh đi thẳng đến bên người Hạ Thiên Tinh ngồi xuống. Cả người còn lười biếng, một tay đặt vào phía sau ghế dựa, một tay gác ở trên bàn phía trước.

“Tôi và em cùng đi nước Y. Anh tôi không thể phân thân, phái tôi đi.”

“Trên danh sách không phải là không có tên của anh sao?”

“Muốn cho em một sự kinh hỉ.” Dư Trạch Nam có vẻ đặc biệt vui vẻ, nhớ tới cái gì, hướng cô mở tay, “Vé máy bay của em đâu?”

“Làm gì?”

“Lấy ra tôi nhìn xem.”

Hạ Thiên Tinh không biết như thế nào, từ trong túi lấy ra vé đăng kí đưa cho anh ta. Dư Trạch Nam vừa thấy, cô là khoang phổ thông, mà anh lại là khoang hạng nhất. Kết quả, đại thiếu gia trực tiếp đem khoang hạng nhất của mình thay đổi với khoang phổ thông của Nguyễn Thanh. Có thể ngồi khoang hạng nhất, Nguyễn Thanh khẳng định rất vui vẻ, sắc mặt Tiêu Hâm lại khó coi tới cực điểm.

“Anh ngồi khoang phổ thông làm gì?” Hạ Thiên Tinh cảm thấy anh là đang quậy phá, “Tay chân dài, ngồi đến mấy giờ liền, anh không khó chịu à?”

“Ngồi thời gian lâu như vậy em không thấy nhàm chán? Bổn thiếu gia cùng em nói chuyện phiếm chọc cười, em nên cảm ơn tôi.” Dư Trạch Nam duỗi tay đem máy tính của cô khép lại, “Đi thôi, đừng nhìn nữa, lên máy bay.”

Dư Trạch Nam đem notebook của cô nhét vào trong túi, một tay xách theo túi xách của cô, một tay dắt cô đi ra bên ngoài.

Những người khác liền lục tục đi theo phía sau, đối với thân phận của Hạ Thiên Tinh đầy tò mò.

Nguyễn Thanh trầm trồ: “Thì ra Thiên Tinh là bạn gái nhị thiếu gia a! Khó trách lúc trước cô ấy ở bộ ngoại giao có thể nhanh chóng tiến xa như vậy!”

Mặt Tiêu Hâm cứng ngắc.

Nguyễn Thanh tiếo tục đang cảm thán: “Nhị thiếu gia thật là soái a! Người thật so với trên TV còn soái hơn nhiều! Thật là hâm mộ Thiên Tinh, có thể tìm được bạn trai tốt như vậy. Cô thấy ánh mắt vừa nãy của nhị thiếu gia nhìn Thiên Tinh không? Thật là sủng nịch đúng không! Khó trách Thiên Tinh nói không trang điểm, nếu mà tôi cũng tìm được người bạn trai ưu tú như vậy, lại đối với mình tốt như thế, tôi cũng không cần trang điểm.”

Tiêu Hâm tức giận, xoay mặt qua lạnh lùng nói: “Cô nói xong rồi chứ gì! Nói xong thì xách đồ đi đi!”

Hạ Thiên Tinh đi theo Dư Trạch Nam qua chỗ kiểm an, tay vẫn luôn bị anh ta túm lấy, cô giãy giụa vài cái cũng không giãy ra được. Tức giận đến cắn răng, “Dư Trạch Nam, anh buông tay cho tôi.”

“Hư! Nơi công cộng, cấm ồn ào. Với lại nhiều người nhìn như vậy, em có thể chừa cho tôi chút mặt mũi hay không?” Dư Trạch Nam liếc mắt cô một cái, nhìn sắc mặt cô không tốt, “Vết thương trên mặt em là sao vậy?”

Tay anh ta chạm vào một chút, đau đến nỗi cô hít một ngụm khí, lấy mắt trừng anh ta. Dư Trạch Nam cau mày, giận: “Không phải là Bạch…… Không phải là anh ta đánh em chứ?”

“……” Hạ Thiên Tinh cảm thấy não anh ta hoạt động quá công suất rồi, “Không liên quan đến anh ấy.”

“Bác sĩ có kê thuốc chưa?”

“Bác sĩ Phó kê thuốc rồi, hiệu quả khẳng định sẽ không kém, cũng sẽ không lưu lại sẹo.”

Nghe nói là Phó Dật Trần kê thuốc, Dư Trạch Nam liền yên tâm một chút. Hạ Thiên Tinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi một câu: “Anh biết Lan Diệp không?”

“Lan Diệp?” Dư Trạch Nam liếc mắt cô, “Sao em hỏi vậy? Em biết cô ấy?”

“……” Anh ta hỏi lại, ngược lại làm cô im miệng không nói, chỉ lắc đầu không nói chuyện. Dư Trạch Nam nói: “Lan Diệp là con gái nuôi của Lan Đình phu nhân, Tống Quốc Nghiêu không phải là bị Bạch Dạ Kình chỉnh cho suy sụp sao, ba của Lan Diệp là Lan Chiến, đang là chủ tịch tham nghị viện. Bạch Dạ Kình vẫn luôn muốn cứu chú anh ta ra ngoài, hiện tại Tống Quốc Nghiêu đang suy sụp, trên tay anh ta lại có Lan Chiến hỗ trợ, hẳn là không bao lâu nữa sẽ dùng tới.”

Thì ra là thế.

Hạ Thiên Tinh nghe, không nói tiếp. Dư Trạch Nam đánh giá cô trong chốc lát, hỏi: “Làm sao vậy? Thoạt nhìn bộ dáng không vui.”

“Bộ dáng bây giờ vẫn là không vui sao?” Cô ngẩng đầu lên, ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ có lệ với anh ta. Dư Trạch Nam tức giận lấy tờ giấy đăng ký gõ trên đầu cô hai cái, “Đừng cười, xấu chết đi được.”

…………

Hai người cười đùa, không chú ý tới lần này có người giơ camera chụp từng màn thân mật giữa bọn họ.

…………………………

Trên máy bay, Hạ Thiên Tinh lấy gối đầu từ trong túi xách ra. Bên người là Dư nhị thiếu gia giống như vật phát sáng, vừa xuất hiện ở cabin đã khiến những tiếp viên hàng không đem ánh mắt hướng về phía anh ta. Trong cabin còn có những hành khách nữ khác, ánh mắt giống như keo dán ở trên người anh ta.

Thực hiển nhiên, anh ta là đại thiếu gia, loại trường hợp này đã sớm trở thành thói quen, anh ta thản nhiên để bọn họ nhìn, tìm tiếp viên hàng không lấy giường thảm lông, khoác ở trên người Hạ Thiên Tinh. 

Cô có thể cảm giác được những ánh mắt hâm mộ của người khác.

“Anh đừng náo loạn, mau đổi lại chỗ với Nguyễn Thanh đi.” Hạ Thiên Tinh đẩy anh ta một chút. Anh ta ngồi khoang phổ thông thật sự là quá khổ rồi, không gian để chân thôi cũng không chứa được. Cái này đối với đại thiếu gia như anh mà nói quả thực là một loại khổ hình.

“Em thật dong dài.” Dư Trạch Nam cầm tờ báo lên xem, trực tiếp mặc kệ cô.

Hạ Thiên Tinh cũng không khuyên nữa. Lúc này, tiếng loa vang lên, nhắc nhở hành khách tắt các thiết bị điện tử của mình. Hạ Thiên Tinh lấy di động từ trong túi tiền ra, mắt nhìn vào màn hình, theo bản năng nhớ tới bộ dáng tức giận của Bạch Dạ Kình, cắn môi, rốt cuộc cũng không gọi điện thoại, chỉ mở tin nhắn, chuẩn bị nhắn tin thông báo cho anh một tiếng. Ít nhất mình không phải lặng yên không một tiếng động rời đi, anh cũng sẽ không lấy việc này mà phát giận với cô.

Thế nhưng tin nhắn còn chưa có gửi đi, lúc này đây di động đột nhiên vang lên.

Cô vừa nhìn, trên màn hình là một chuỗi dãy số xa lạ. Bởi vì tiếng loa thúc giục gấp gáp, cô cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp nhận cuộc gọi.

“Alo, xin chào, tôi là Hạ Thiên Tinh, xin hỏi người bên kia là vị nào?”

“Hạ tiểu thư, ta là mẹ của Dạ Kình.”

Âm thanh uy nghiêm từ bên kia điện thoại truyền đến. Hạ Thiên Tinh rùng mình, xuất phát từ bản năng, thân hình lập tức ngồi thẳng. Một bên, Dư Trạch Nam phát giác cô mất tự nhiên, từ báo ngẩng đầu lên, hồ nghi liếc mắt cô một cái.

“Chào ngài, phu nhân. Là…… Có chuyện gì sao?”

“Liền muốn hỏi một chút Hạ tiểu thư khi nào rảnh, chúng ta và Dạ Kình cùng cô giáp mặt nói chuyện về Đại Bạch. Nghe nói ngày hôm qua cô ở Bạch gia chúng tôi đại náo một hồi.”

Kỳ thật sẽ là trường hợp này. Nếu sớm biết rằng người mang đi Đại Bạch chính là bà nội nó, ngày hôm qua cô cũng không đến mức ở trước cửa Bạch gia thất thố như vậy. Hạ Thiên Tinh trong lòng nhiều ít có chút hối hận, nhưng mà trước mắt lại không đến giải thích.

(Ad: dự là tiếp tục hiểu lầm và ngược:)) Tui mệt 2 ông bà này ghê)