Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 274




Edit: Trang nhỏ

Beta: Quỳnh

Hạ Thiên Tinh vừa nghe xong, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Lễ đường rất tối, khắp nơi đều là bóng người chen chúc, có cả phụ huynh lẫn giáo viên.

Nhưng dù tối như vậy, nhiều người như vậy, Hạ Thiên Tinh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh.

Anh rốt cuộc vẫn tới……

Hơn nữa, hiện trường náo loạn như vậy cũng không ai có thể phát hiện ra anh.

Tôi ở hàng thứ năm, vị trí thứ hai.” Vị trí thứ nhất là chỗ Đại Bạch vừa mới ngồi.

Cô nói xong, sợ có người phát hiện ánh mắt mình vẫn luôn dừng trên người anh, liền yên lặng xoay đầu lại. Vừa ngắt điện thoại, yên lặng đợi hai phút, bên cạnh bỗng có một cảm giác ấm áp, anh vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

Rất tốt, cả khu hội trường đều vô cùng tối, các vị phụ huynh đều đem lực chú ý dừng ở trên sân khấu đợi các con mình chuẩn bị biểu diễn, cho nên không có người chú ý tới anh.

Hạ Thiên Tinh hơi nghiêng người, nhìn thật rõ góc nghiêng hoàn hảo của anh.

" Tôi cứ nghĩ anh đã trở về rồi……” Loại cảm giác này rất kỳ quái, hai người cách nhau gần như vậy, chỉ nhìn mặt nghiêng của anh thôi cũng khiến trái tim cô như đang nhảy nhót, cảm giác vô cùng khó chịu.

“Thằng bé là lần đầu tiên biểu diễn, tôi không muốn bỏ lỡ.” Ngữ khí của anh vẫn lãnh đạm như cũ. Nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn có thể nghe ra được trong giọng nói của anh có chút dao động.

Những lần đầu tiên của con, anh thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều lần.

Lần đầu tiên nhóc biết bò, lần đầu tiên xoay người, lần đầu tiên đi, lần đầu tiên tới trường …… Đủ loại mọi việc như thế, anh đều bỏ lỡ.

Những việc nhìn có vẻ đơn giảng như vậy nhưng kỳ thật mỗi một lần bỏ qua đều là cả đời.

Thời gian cũng không thể quay lại……

Cô tin tưởng sẽ không có một người cha nào không bởi vì thế mà cảm thấy tiếc nuối, anh tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh đầy sự dao động, cô nhẹ nói: “Đại Bạch thực sự sẽ rất vui sướng khi biết anh có thể tới xem nó biểu diễn. Như vậy nó sẽ càng ra sức mà biểu diễn cho thật tốt.”

Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, trong hội trường ánh sáng lúc sáng lúc tối, ánh mắt anh càng trở nên thâm thúy, ẩn chứa rất nhiều tâm tình phức tạp khiến cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.

“Trong mắt em, tôi hẳn là một người cha rất thiếu trách nhiệm.” Trong giọng nói của anh có vài phần u ám.

Hạ Thiên Tinh nhíu mày, lắc đầu, “Tôi cũng không thấy như vậy, chỉ là…… Con của chúng ta sẽ muốn có anh bên cạnh nó, tôi chỉ muốn nó được vui vẻ.”

“Cách xử lý ngày hôm nay của tôi chính là cách tốt nhất để ở bên con.” Bạch Dạ Kình đè thấp trong thanh âm, có vài phần bất đắc dĩ, “Nếu em muốn công bố thân phận của con, không phải là không thể, tôi rất nguyện ý. Hơn nữa, tôi so với hai người càng hy vọng có thể nói cho toàn thế giới, tôi có một đứa con trai, còn có……”

Nói đến đây, anh bỗng trầm mặc trong chớp mắt, ánh mắt lại có chút thâm ý nhìn Hạ Thiên Tinh.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh rung động, có chút chờ mong.

Nhưng anh lại không nói tiếp, chỉ lại nói: “Em so với bất cứ bất ai đều rõ ràng, tôi có chức vị cùng quyền lợi rất lớn nhưng đồng thời cũng có rất nhiều nguy hiểm bao vây. Nguy hiểm đó không chỉ đơn giản là ai đó ném lên đầu tôi một trái trứng gà, hay là thiết kế cho tôi một cái bẫy nho nhỏ mà đó chính là một quả bom vô cùng chân thật.”

Anh có thể cho mình lâm vào hiểm cảnh, nhưng lại không thể lấy người thân mình ra mạo hiểm.

Những nguy hiểm đó, cô thực sự là vô cùng rõ ràng. Trừ một lần cô bị Tống Duy Nhất bắt cóc, còn có trước kia anh bị đánh bom tới suýt mất mạng, lúc ấy cô rất rõ mình cách tử thần gần thế nào……

Anh đứng trên vị trí tối cao, có đông đảo người ủng hộ, tự nhiên cũng có nhiều người muốn gây thù chuốc oán với anh.

Cái loại lo lắng đề phòng này, cô không muốn lại trải qua một lần nữa. Khi đó, cô với anh vẫn còn không tính là rất quen thuộc, nếu đổi thành hiện tại, cô nhất định không thể bình tĩnh như lúc trước. Nếu bị thương đổi thành Đại Bạch, cô thực sự sẽ điên mất.

“Tôi hiểu, Đại Bạch cũng rất hiểu. Như bây giờ thằng bé đã rất thỏa mãn rồi, không phải sao? Nhưng đôi lúc nó cũng sẽ buồn, sẽ nháo, bởi vì...”

Hạ Thiên Tinh nhìn lên sân khấu, ánh mắt có chút mơ hồ, “Thỉnh thoảng thằng bé cũng sẽ hâm mộ những đứa trẻ khác có cha mẹ đầy đủ, có ba cùng nó làm những việc mà những cha con khác đều làm. Những việc này tôi không giúp được, cho nên…… cho nên đôi lúc nó sẽ cảm thấy mất mát.”

Cô cũng vậy.

Cô hiểu cách làm của anh, cũng muốn làm như anh vậy, chỉ là, lúc nhìn thấy con trai mình trở nên thất vọng, cô vẫn không thể đạm nhiên mà chống đỡ.

Bạch Dạ Kình không nói gì nữa mà đột nhiên duỗi tay qua, yên lặng cầm tay cô. Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, năm ngón tay anh thắt chặt vào tay cô, lòng bàn tay ấm áp.

Cô xúc động nhưng anh mắt lại nhìn thẳng lên sân khấu. “Cho tôi thời gian."

Chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy thực an tâm. Cô biết, một khi anh cho rằng thời cơ đã chín muồi, anh tự nhiên sẽ công khai.

Cho dù không công khai, người đàn ông này cũng sẽ đối với Hạ Đại Bạch vô cùng vô cùng thân thiết, ngày càng gắn bó sâu sắc hơn.

“Cảm ơn anh vì hôm nay đã tới.”

Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn cô, trong bóng tối, môi mỏng của anh mấp máy, cuối cùng là cái gì cũng đều không nói.

‘ bang ——’ một tiếng, ánh đen trên sân khấu bỗng nhiên sáng lên. Hạ Thiên Tinh hoảng hốt, bàn tay chậm rãi rút ra khỏi tay anh.

Chột dạ, sợ bị người khác nhìn thấy. Nhìn quanh một vòng, phát hiện không người nào nhìn về phía bên này, trong lòng cô mới yên ổn một chút.

Lại nhìn người đàn ông bên cạnh, anh trước sau đều rất bình tĩnh, ánh mắt đã dừng ở trên sân khấu, tiết mục đầu tiên, anh xem vô cùng chăm chú.

Hạ Thiên Tinh lại hoàn toàn không có tâm tư, ánh mắt luôn không tự chủ được lạc hướng nhìn sang anh.

Cô lại nghĩ đến việc tối hôm qua hai người đã ầm ĩ như vậy, cuối cùng lại kết thúc ầm ĩ bằng việc lên trên giường……

……………………………………

Hạ Đại Bạch biểu diễn dương cầm rất xuất sắc, sau khi biểu diễn xong, ở trên đài nói vài lời cảm ơn, khi cảm ơn tới Đại Bảo cùng Tiểu Bạch, Hạ Thiên Tinh rõ ràng nhìn thấy vành mắt của người đàn ông bên cạnh có chút phiếm hồng.

Anh chưa bao giờ là người đàn ông biết biểu đạt cảm xúc, nhưng tình yêu đối với con của mình, anh chưa từng thiếu so với bất cứ ai.

Chờ Hạ Đại Bạch xuống đài, Bạch Dạ Kình lại lần nữa yên lặng rời đi. Hạ Thiên Tinh nhìn theo bóng dáng anh, như có vài phần mất mát.

Ngồi trong chốc lát, Hạ Đại Bạch liền trở về bên người cô.

Di động của cô vang lên, là một tin nhắn.

“Mau cùng Đại Bạch ra ngoài đi.”

Chỉ có mấy chữ đơn giản.

Hạ Thiên Tinh cười cười, nói cho Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch gật đầu, hai người liền lặng lẽ đi ra ngoài.

Đi ra tới cổng trường, lại đi thêm mấy trăm mét, một chiếc xe màu đen an tĩnh dừng ở đó. Hạ Thiên tinh và Hạ Đại Bạch đi qua, nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, mặt của Bạch Dạ Kình hiện ra, cô liếc nhìn xung quanh một lượt mới cùng nhóc ngồi vào trong xe.