Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 282




Bạch Dạ Kình vừa lên xe liền vội vàng cầm Ipad xem thông tin được gửi đến. Ngẫu nhiên, Lãnh Phi tai đeo tai nghe bluetooth nói chuyện công việc, cũng không e dè cô.

Khi anh làm việc rất chuyên tâm, Hạ Thiên Tinh cũng sẽ không quấy rầy, suốt hành trình chỉ an tĩnh ngồi nhìn qua cửa xe không nói chuyện với anh. Bạch Dạ Kình xem xong các thông tin được chuyển đến, nhìn qua liền thấy cô đang an tĩnh nghiêng mặt, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rất giống một con mèo nhỏ.

Ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, nhìn bộ dáng dịu dàng của cô nỗi lòng anh cũng trở nên rất bình an. Khoảng thời gian trước vẫn luôn tâm phù khí táo, hiện tại đã rất yên tâm.

Một hồi lâu, đột nhiên cô quay đầu lại. Ánh mắt anh còn không kịp dời đi khỏi mặt cô vừa lúc bị cô bắt được.

Cô sửng sốt hỏi: “Sao vậy?”

Anh đạm nhiên bình thản: “Tùy tiện nhìn xem.”

Hạ Thiên Tinh hơi nhăn mặt, thật sự chỉ tùy tiền nhìn sao? Vừa rồi tuy rằng cô nhìn ra bên ngoài nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô cảm giác có hai mắt đang chằm chằm nhìn vào chính mình.

“Anh bảo tài xế rẽ vào điểm dừng xe bus đi.” Hạ Thiên Tinh nhớ lại chuyện của mình.

“?” Anh liếc mắt dò hỏi. Nơi này còn cách văn phòng của cô hai trạm nữa.

“Em đi bộ, coi như đi dạo cho tiêu hóa tốt.”

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn hai chân cô, lại xem bên ngoài gió thổi, môi anh mấp máy không biết nói gì với tài xế, chỉ thấy xe vẫn luôn đi về phía trước.  Chờ đến khi cách văn phòng chỉ khoảng 500 mét tài xế mới chậm rãi dừng xe lại.

Hạ Thiên Tinh tháo dây an toàn, lo lắng hỏi anh một chút: “Dừng gần như vậy nếu người khác nhìn thấy thì làm sao?”

“Vậy thì công khai.” Anh không một chút do dự nói, liếc mắt nhìn cô một cái. “Cùng anh yêu đương em cảm thấy mất mặt?”

Hạ Thiên Tinh nhoẻn miệng cười, con ngươi phản chiếu ánh sáng lấp lánh giống như suối nước chảy dưới ánh nắng mặt trời, tinh khiết trong sáng.

Trong lòng nói lời ngọt không nên lời.

Anh biết rõ, cô là không muốn liên lụy tới anh, sợ có ảnh hưởng gì đó với anh.

“Em xuống đây.” Cô nhẹ nói một câu, liếc mắt nhìn anh rồi đẩy nhẹ cửa. Bạch Dạ Kình giữ chặt tay cô lại, cô dừng lại, lòng bàn tay anh ấm áp khiến trong lòng cô có chút không muốn buông, ngón tay cũng nhẹ nhàng quấn lấy anh.

Nhưng thật mau cô buông ra, hỏi anh: “Làm sao vậy?”

“Khen thưởng.”

“Sao?” Hạ Thiên Tinh có chút không hiểu.

Tay kia của anh đột nhiên giữ gáy cô lại, sau đó môi anh áp xuống môi cô. Đây là một nụ hôn sâu triền miên.

Hạ Thiên Tinh kích động trong lòng, hôn xong mặt đã đỏ ửng, lúc này mới nhớ tới khen thưởng cho trò chơi hôm qua.

Trí nhớ của anh cũng tốt thật.

“Em phải đi rồi.” Cô ghìm lòng lại, cô không dám lại chậm trễ sợ đến trễ, hơn nữa cứ ngốc như vậy dễ bị người khác nhìn thấy. Bạch Dạ Kình gật đầu, nhìn theo cô xuống xe.

Trên đường mọi người tới tới lui lui, mỗi người đều có vẻ vội vàng, vội vàng đi làm.

Tối hôm qua gió to, nhánh cây khô rơi trên đường đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ không lưu một tia dấu vết, toàn bộ thành thị, mặc kệ bắt cứ khi nào cũng đều ngay ngắn trật tự, sạch sẽ như vậy. Hạ Thiên Tinh đi trên đường hít thở không khí mới mẻ cùng đám người muôn hình muôn vẻ thoáng qua, tâm tình rất tốt.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mùa đông vậy mà rất ấm áp.

Trước kia cô cảm thấy mùa đông rất chán ghét.

Còn 500 mét cuối cùng, Bạch Dạ Kình cố ý bảo tài xế chậm rãi lái xe theo, kết quả bốn mánh lăn trên mặt đất so với người nào đó phía trước chỉ đi bằng hai chân còn chậm hơn.

Hạ Thiên Tinh lên lầu sáu thu dọn tốt mới cùng bộ trưởng đi xuống nghênh đón Tổng thống. Lại trình tự trước sau như một, cô đứng trong đám người, biểu tình sáng ngời. Lúc anh cùng đám người đi qua, ánh mắt xẹt qua mặt cô giống như vô tình, biểu tình cũng không có bất cứ dao động gì nhưng đã làm trong lòng cô có chút nổi sóng nho nhỏ.

Anh đứng yên ở trước thang máy chuyên dụng, mọi người cũng đều giải tán, Hạ Thiên Tinh cũng hướng tới thang máy. Không biết từ khi nào Hứa Nham Đã chạy tới bên cạnh người cô.

“Chào em, Thiên Tinh.”

“Chào anh.” Hạ Thiên Tinh cười đáp lại.

Hứa Nham cười cười, thoánh đánh giá cô, khen ngợi nói: “Hôm nay em mặc thật đẹp.”

“Cảm ơn.”

Hạ Thiên Tinh nói, vừa mới nhắc đầu đột nhiên dụng phải ánh mắt sâu nặng của ai đó. Anh đã bước vào thang máy chuyên dụng, nhưng người khác đều đứng phía sau lưng anh. Đôi tay anh nhét trong túi, đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại ánh mắt anh vẫn nhìn tới cô qua khe cửa.

Ách?

Anh vì cái gì mà nhìn mình như vậy? Hơn nữa ánh mắt kia còn có ý cảnh báo rất rõ ràng.

Hạ Thiên Tinh vắt hết óc nghĩ nghĩ, tối hôm qua anh nói, ‘bạn bè đàn ông phải giữ khoảng cách thích hợp’, cô cùng Hứa Nham vừa rồi hẳn là xem như thích hợp quá đi?

Hứa Nham nhìn cô, lại nhìn tới thang máy vừa đóng cửa kia. “Thiên Tinh?”

“Sao?” Lúc này cô mới hoàn hồn.

Hứa Nham nói: “Thang máy tới, đi lên trước đi.”

Cô khẽ gật đầu, tự mình vào trước, Hứa Nham đi theo tiền vào, những đồng nghiệp khác cũng theo thứ tự tiến vào. Hứa Nham đứng ở bên cạnh cô, khoảng cách rất gần. Tuy rằng cô đã mang khăn quàng cổ nhưng anh hơi cúi đầu liền thấy những dấu vết ái muội trên cổ cô.

Trong ngực anh nhói đau.

Như bị ngàn vạn con kiến đang gặm cắn, tư vị nói không nên lời.

Đến khi tới lầu sáu, ngược lại là cô nhắc nhở anh.

“Hứa Nham, tới rồi.”

***

Tới giữa trưa, Hạ Thiên Tinh nhận được điện thoại của Trì Vị Vương, nói là vừa đến văn phòng bên này lấy tài liệu, cho nên hai người liền hẹn cùng ăn cơm trưa.

Hai người chọn nhà ăn cách văn phòng không xa, chừng 500 mét.

Vừa mới chọn đồ ăn xong, đôi mắt Trị Vị Vương liền nhìn tới cổ cô, ánh mắt ái muội nheo lại. “Dấu hôn thật không tồi, vị tiên sinh nào nha?”

Hạ Thiên Tinh đỏ mặt.

“Đồ mắt sắc.” Trong nhà nóng, khăn quàng cổ đã gỡ xuống, lúc này không che được chút gì. Kỳ thật cô cũng không có ý giấu cô ấy, chỉ cười nhạt uống nước ấm nhìn Trì Vị Vương không nói lời nào.

Trì Vị Vương ‘tấm tắc’ vài tiếng, đưa tay làm bộ che lại mắt mình. “Ôi dấu vết này khiến mình không thể mở mắt ra được. Hôm qua nói như thế nào cậu đều không ở lại, hóa ra là chạy đi làm chuyện xấu.”

“Càng nói càng quá đáng, ai làm chuyện xấu?” Hạ Thiên Tinh giận nói. Luyến ái với phụ nữ đều là đều khiến họ mềm mại hơn, đều có một loại ngọt ngào người khác có thể trộm thấy được.