Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 315




Nghe anh nói như vậy, Hạ Thiên Tinh liền an tâm, không suy nghĩ nhiều nữa. Từ trên đùi của anh trượt xuống: “Vậy anh trò chuyện với bác sỹ Phó đi, em đi xuống trước đây.”

Anh gật đầu, cũng không giữ cô lại. Hạ Thiên Tinh khom người thu dọn hộp cơm, anh giữ tay cô lại: “Đừng vội, lát nữa thư ký sẽ vào thu dọn.”

“Vậy cũng được, vậy em đi trước đây.”

Cô buông đồ trong tay xuống.

Bạch Dạ Kình nắm tay cô, đứng dậy: “Tối nay, anh sẽ đưa Đại Bạch về nhà cũ bên kia một chuyến.”

“Em biết.”

Bạch Dạ Kình trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên nói: “Khoảng thời gian này, em tạm thời không nên đến nhà cũ bên kia.”

Hạ Thiên Tinh không hiểu gì nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại cố ý giao phó như vậy. Thật ra thì, nếu như anh không mang cô đến, thì cô cũng không có khả năng tự mình tới cửa chào hỏi. Dù sao thì da mặt của cô cũng khá mỏng mà.

“Tổng thống tiên sinh, Hạ tiểu thư.” Lúc này, Phó Dật Trần gõ cửa tiến vào.

Bạch Dạ Kình nhìn anh ta, rồi lại quay đầu nói với Hạ Thiên Tinh: “Chỉ cần nhớ kỹ những lời anh nói là được, đi làm việc đi.”

Mặc dù Hạ Thiên Tinh đầy bụng thắc mắc, nhưng mà, anh không muốn nói thì mình cũng không khả năng hỏi ra ngôi ra khoai. Phó Dật Trần đã đi vào, có vẻ như hai người bọn họ cần trao đổi riêng với nhau, nên Hạ Thiên Tinh cũng thức thời không đứng ở đó lâu hơn nữa.

Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, cô vẫn không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn cửa phòng làm việc đã đóng kia.

Anh đặc biệt dặn dò mình không nên đi đến nhà cũ, là kiêng kỵ cái gì sao?

Bên trong.

Cửa đóng lại, Bạch Dạ Kình chăm chú nhìn sợi tóc dài đang được đặt ở trên bàn kia.

Anh không nói gì, chỉ lấy một cái túi ny lon từ trong ngăn kéo ra, cất sợi tóc vào đó. Rồi đưa tay về phía chiếc ghế salon ở phía đối diện, nói với Phó Dật Trần: “Ngồi xuống đi.”

Phó Dật Trần ngồi xuống ở đối diện anh, vừa nhìn đã thấy chiếc nhẫntrên ngón tay của anh, vừa nãy anh ta cũng chú ý tới chiếc nhẫn trên tay của Hạ Thiên Tinh: “Chúc mừng.”

Anh chỉ nhàn nhạt nói “Cám ơn”, không nói thêm lời thừa thãi nào nữa.

“Nhưng mà, nhìn chiếc nhẫn này rêu rao như vậy, ngài đang làm việc mà đeo chiếc nhẫn này, không sợ người phía dưới suy đoán lung tung sao?”

“Sớm muộn gì cũng phải công khai.” Bạch Dạ Kình lơ đễnh nói. Anh nhìn Phó Dật Trần: “Còn chưa nói chúc mừng với cậu, cậu sắp được làm cha.”

Phó Dật Trần không lên tiếng, sắc mặt không vui vẻ như người được làm cha, ngược lại là tỏ ra nặng nề mà ưu buồn. Anh không nói tiếp cái đề tài này, chỉ tỉnh rụi hỏi việc chính: “Vừa mới trở về nước đã đi tìm tôi, chắc là có chuyện rất quan trọng.”

“Đúng là muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Cậu cứ nói đi.”

Bạch Dạ Kình trầm ngâm trong giây lát, ánh mắt rơi sợi tóc đen dài kia. Một lúc sau anh mới hỏi: “Nếu huyết thông gần nhau thì sinh con ra sẽ có tình trạng sức khỏe như thế nào?”

Phó Dật Trần không nghĩ tới anh sẽ hỏi loại vấn đề này, gãi gãi đầu nói: “Hỏi chuyện này để làm gì?”

Anh không trả lời, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Phó Dật Trần, hiển nhiên là đang đợi câu trả lời của anh ta.

Sắc mặt của anh rất nghiêm túc, nặng nề, Phó Dật Trần nhìn ra đây không phải là do anh thuận miệng hỏi, liền nói: “Đây đều là những kiến thức y học thông thường, thật ra thì ngài không cần hỏi tôi, chính cậu cũng tương đối rõ ràng mà.”

“Tôi muốn nghe chuyên gia phân tích.”

“Trường hợp cha mẹ là họ hàng thân thích mà sinh ra con bình thường thì cũng có, nhưng mà, tỷ lệ con sinh ra không bình thường chiếm nhiều hơn so với những cặp cha mẹ thông thường. Những trường hợp không bình thường có các biểu hiện phổ biến như: chỉ số thông minh kém, thiếu sót một phần thân thể, khiếm khuyết về Thiên Tinh. Rất nhiều đứa trẻ, lúc mấy tuổi thì vẫn có những biểu hiện bình thường, nhưng đến khi mười mấy tuổi thì có thể đột ngột phát bệnh mà qua đời. Dĩ nhiên, cho dù con sinh ra vẫn luôn bình thường, nhưng cũng có thể đứa trẻ đang mang gien lăn bênh lý của cha và mẹ. Đời thứ nhất bình thường, nhưng đời kế tiếp thì không có người nào có thể bảo đảm.”

Hô hấp của Bạch Dạ Kình trở nên nặng bề. Ngón tay đang đè ở trên đầu gối, cũng không khỏi căng thẳng hơn. Phó Dật Trần chú ý tới động tác nhỏ như vậy, nhưng mà cũng không hiểu gì.

Tiếp đó, ba cái túi trong suốt được đẩy đến trước mặt anh ta. Trong mỗi chiếc túi được đựng một sợi tóc ngắn dài không đồng nhất.

“Đây là?” Phó Dật Trần không hiểu.

“Mẹ, cha và người có thể là con gái của họ.” Ngón tay của Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng chỉ vào 3 cái túi: “Giúp tôi kiểm tra DNA. Tôi phải biết, bọn họ có quan hệ huyết thống hay không. Tôi muốn có kết quả nhanh nhất có thể.”

Phó Dật Trần nhìn anh, nhưng mà, tất nhiên là không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì. Cuối cùng, anh chỉ thu 3 cái túi lại.

Buổi tối.

Khi Bạch Dạ Kình đưa Hạ Đại Bạch đến nhà ở núi Chung, thì không khí trong nhà đang rất vui vẻ.

Cả nhà vừa mới bắn pháo mừng, trên đất vẫn còn giấy vụn đang bay tán loạn. Hạ Đại Bạch mặc một chiếc áo khoác màu be, quàng chiếc khăn nhỏ màu xám tro, từ trên xe nhảy xuống, lon ton chạy đến nhặt những dây pháo chưa được đốt hết, cậu muốn lặng lẽ giữ lại để mang về nhà chơi. Ở Lương Thành, đại Mao nhị Mao bọn họ đều chơi chung một chỗ như vậy, cậu cảm thấy chơi như vậy vừa kích thích lại vừa mới mẻ.

“Con làm gì vậy?” Bạch Dạ Kình nhanh mắt nhìn thấy được: “Bỏ thứ đó xuống, tới đây.”

“Tiểu Bạch” Hạ Đại Bạch cầm chặt trong tay, giấu ra sau lưng, không muốn ném đi, vẻ mặt đầy khẩn cầu nhìn anh.

Bạch Dạ Kình phức tạp nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đó, nhớ tới bệnh đột ngột chết trẻ mà Phó Dật Trần đã nói kia, ánh mắt càng sâu hơn. Anh nhấc chân đi tới, Hạ Đại Bạch thấy sắc mặt của anh không tốt, khiếp sợ rụt cái nhỏ cổ, ngoan ngoãn ném dây pháo đi.

“Tay.” Bạch Dạ Kình nhìn cậu.

“Con đã ném rồi, thật sự, ba nhìn đi.” Hạ Đại Bạch cho là anh không tin, mở hai tay nhỏ ra ở trước mặt anh, đôi bàn tay của cậu lúc này vừa bẩn thỉu lại đen thùi lùi.

Bạch Dạ Kình lấy khăn ở túi áo ngực ra, lau từng ngón tay một cho cậu. Rồi sau đó, cẩn thận lau lòng bàn tay nhỏ bé của cậu.

Trong lòng anh lúc này, tâm tư đang rối bời thay đổi liên tục, lực đạo cũng càng ngày càng nhẹ, giống như là sợ làm con đau.

Hạ Đại Bạch ngước đầu nhỏ lên nhìn anh, thấy sắc mặt của anh vẫn khó coi như cũ, liền thận trọng nói: “Tiểu Bạch, ba còn tức giận sao, con thật sự không giữ một cái nào mà, ba nhìn túi nhỏ của con này.”

Cậu nhóc vừa nói, vừa lật mở túi áo khoác của mình ra.

Trong lòng Bạch Dạ Kình như bị một tảng đá lớn đè xuống, anh cố gắng kiềm chế. Yên lặng một lát, chờ đến khi giọng nói của mình nghe có thể bình tĩnh như bình thường, thì anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Không phải là ba không muốn cho con chơi, mà cái này quá nguy hiểm. Nếu như con thích chơi những thứ này, thì sau này ba sẽ bảo chú Thụy Cương đưa con đến nơi chuyên nghiệp để chơi.”

“Thật không ạ?” đôi mắt của Hạ Đại Bạch sáng lên, long lanh nhìn anh.

“Ừ.”

“Vậy con có thể đưa đại Bảo đi cùng không?”

“Có thể.”

“Vậy tiểu Bạch cũng phải đi cùng con đấy.”

“Được.”

Hạ Đại Bạch thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình được, sao hôm nay tiểu Bạch dễ nói chuyện quá vậy, giống như một người cha tốt, con đòi gì thì cho nấy.

Cậu nhóc liền được voi đòi tiên: “Vậy con muốn chú Lãnh Phi mang con đi sân bắn.”

“Có thể.”

Hạ Đại Bạch sợ ngây người, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình chữ o. Một giây tiếp theo, cậu như nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên tình thay đổi.

“Tiểu Bạch, có phải là ba bị bệnh gì hay không?” Hạ Đại Bạch đột nhiên ôm lấy cái chân dài của anh, ôm chặt lấy, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, chỉ thiếu rơi nước mắt mà thôi: “Là bệnh rất nghiêm trọng sao, có phải là ba phải rời khỏi con và Đại Bảo không? “