Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 320




Đây có thể coi là quan tâm rồi!

Nhưng mà cách quan tâm này thật đặc biệt. Ba thật hung dữ. Bây giờ cô đã hiểu, tính cách kia của Bạch Dạ Kình là thừa hưởng của ai rồi.

Chẳng qua là, hiển nhiên ông cụ khó trị hơn anh rất nhiều.

“Không phải, cháu không phải mang thai...”

Còn chưa kịp giải thích rõ ràng thì ông cụ đã thấy tờ giấy cam kết khi phẫu thuật, lập tức kêu như sấm.

“Cô đúng là người phụ nữ ác độc. Sao cô lại có thể phá thai hả? Đứa bé vô tội!” 

Trời ạ! Hạ Thiên Tinh cảm thấy đây đúng là hiểu lầm lớn.

Ông cụ không nghe cô giải thích nữa mà lôi di động ra, trừng mắt nhìn cô: “Tôi phải xem đây là bệnh viện nào, ai dám cho cô làm phẫu thuật!”

“Bác trai, không phải như bác nghĩ đâu! Bác nghe con nói trước đã!”

“Nói cái gì? Cô còn muốn cãi cái gì? Cô thử bỏ đứa bé xem!” Ánh mắt ông cụ lạnh lùng nhìn sang khiến sống lưng Hạ Thiên Tinh cũng toát mồ hôi lạnh. Đây không phải trò đùa.

Bạch Thanh đi sang bên, vỗ lên mu bàn tay cô, an ủi: “Con cứ mặc kệ ông ấy đi. Tính ông ấy chính là như vậy đó. Một lát nữa là hiểu mình tự làm xấu mặt mình!”

Hạ Thiên Tinh lúng túng, cũng không nói gì nữa.

Ông cụ đi sang một bên gọi điện thoại, rống to vang trời. Lúc này, Hạ Thiên Tinh mới có cơ hội quan sát Bạch Thanh hơn: “Con vừa đụng vào chú, chú không sao chứ ạ?”

“Không sao, không sao! Chú đâu có ốm yếu như vậy!”

“Vậy thì tốt!” Hạ Thiên Tinh mỉm cười: “Con vẫn nghe Dạ Kình nhắc đến chú, rất muốn gặp chú. Nhưng mà lần trước vì quá bận nên không có cơ hội!”

“Dạ Kình nói, nếu chú mà gặp con thì nhất định sẽ rất thích. Bây giờ xem ra, quả thật thằng bé không lừa chú. Đúng là rất hợp mắt!”

Hạ Thiên Tinh chỉ cười. Cũng may chú Hai không ác liệt như ông cụ Bạch.

“Đúng rồi, định bao giờ kết hôn vậy?”

Hạ Thiên Tinh suy nghĩ một chút cũng không có ý định lừa gạt người lớn, nói đúng sự thật: “Thật ra thì, chúng con cũng đã thảo luận xong. Chuẩn bị thứ bảy này sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn. Còn hôn lễ sẽ sau một khoảng thời gian nữa!”

“Thứ bảy đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi sao? Vậy mà không nghe Dạ Kình nói gì cả!”

“Có lẽ anh ấy sợ bác trai phản đối. Cho nên còn đang cân nhắc chưa nói!”

“Thằng bé này, đã bao nhiêu năm rồi vậy mà không hiểu được suy nghĩ của ba nó chứ? Nếu các con chưa đề cập đến vấn đề này thì chú cũng không nhiều chuyện nữa. Nhưng mà hai đứa cứ yên tâm đi. Chú rất hiểu anh trai mình, chẳng qua ông ấy không thể vứt được sĩ diện nên có chút nghiêm khắc với con thôi!”

Hạ Thiên Tinh gật đầu, cô cung cảm thấy có chút như vậy. Ông cụ cho dù khó tính như thế nào thì không đến mức không cho cô gọi một tiếng bác trai chứ?

Đến khi cô và Bạch Thanh nói rất nhiều chuyện thì ông cụ Bạch mới nói chuyện điện thoại xong, trở về.

Ánh mắt kia còn trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tinh chằm chằm, khiến cô sợ run. Chỉ thấy ông cụ hừ lạnh: “Lát nữa bác sĩ Phó và trợ lý của cậu ấy sẽ đến kiểm tra cho cô. Cô lên tầng chờ đi!”

Hạ Thiên Tinh giật mình: “Bác nói với bác sĩ Phó ạ?”

“Nói với cậu ta thì thế nào hả?” Ông cụ hừ một tiếng: “Tôi còn chưa kể với bà nhà tôi và Dạ Kình rằng cô có ý định bỏ đứa bé. Nếu không bọn họ sẽ lột da cô!”

Hạ Thiên Tinh cảm thấy đầu đau muốn chết.

“Bác mau gọi điện báo bác sĩ Phó đừng tới. Đứa bé này không phải của con, con cũng không muốn phá thai!”

Thấy chuyện này càng lúc càng đi quá xa, cô vội vàng giải thích.

Ông cụ vẫn cố chấp: “Cô đừng hòng lừa tôi! Tôi đâu có ngu!”

“Thật mà!” Hạ Thiên Tinh giơ tờ giấy lên: “Bác nhìn này. Trì Vị Ương – thật sự không phải con mà!”

Khi ông cụ thấy ba chữ kia, trên mặt lúng túng. Nhưng bao nhiêu năm như vậy, không có ai thẳng thắn chỉ ra lỗi lầm của ông. Nhưng hôm nay, ông lại bị con nhóc này vạch trần trước mặt em trai và người làm khiến ông cảm thấy lúng túng.

Vì vậy, ông cụ lại nổi giận, hơn nữa, lại còn tức giận với Hạ Thiên Tinh.

“Không phải cô? Vậy tại sao cô không nói sớm? Cô cố ý muốn lão già tôi lo lắng, đúng không?”

Hạ Thiên Tinh cảm thấy cô thật oan uổng.

Cũng may, ông cụ không mắng cô nữa mà lấy di động gọi cho Phó Dật Trần. Hạ Thiên Tinh cố gắng lắng nghe.

Dĩ nhiên, cô không nghe được bác sĩ Phó nói gì, chỉ nghe ông cụ nói: “Ừ, đúng vậy! Cháu không cần tới đâu. Ngay cả nhân viên của cháu cũng không cần tới làm gì. Ừ, con bé không mang thai, nó cũng không muốn phá thai. Đó là một người bạn của nó thôi!”

Hạ Thiên Tinh nghe thấy vậy, xua tay loạn xạ với ông cụ, tỏ ý ông đừng nói.

Có lẽ, tâm trạng của ông cụ cũng không tốt, cô không muốn ông nói nên ông càng muốn nói. Ông cụ hừ một tiếng, nói: “Hình như là một cô gái họ Trì. Đúng rồi, tên là Trì Vị Ương!”

Hạ Thiên Tinh không còn gì để nói, tính ông cụ thật trẻ con mà. Nếu bác sĩ Phó đã biết chuyện này thì chưa chắc đã là chuyện xấu.

Ông cụ cúp điện thoại, nói thêm: “Thằng nhóc Dật Trần này, càng ngày càng không biết lễ phép gì cả. Tôi còn chưa nói hết mà nó đã cúp điện thoại rồi, giống như đi cứu hỏa vậy!”

Hạ Thiên Tinh than thầm trong lòng.

Còn gấp hơn cứu hỏa đó.

Chuyện đã được giải thích rõ ràng, hai vị trưởng bối cũng không ở lâu. Sau khi viện trưởng xuống đón thì hai người họ đi lên tầng. Hạ Thiên Tinh ngoan ngoãn đưa bọn họ đến thang máy, chờ đén khi thang máy đóng cửa mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi.

Phải mau chóng đi nộp tiền thôi.

Nhưng khi đến quầy thu ngân thì bác sĩ đã đứng dậy.

“Bác sĩ, tôi muốn nộp tiền!”

“Máy tính đã tắt rồi nên chiều cô quay lại đi!”

Bị ông cụ làm loạn như vậy, không muộn mới là lạ đó.

Hạ Thiên Tinh lầm bầm một tiếng. Nhưng bây giờ Phó Dật Trần đã biết cô ấy ở bệnh viện, liệu anh ta có tới không?

Nếu như thật sự anh ta có chút tình cảm gì với Vị Ương, cho dù chỉ là nể tình cảm quá khứ chắc cũng sẽ tới.

Cô đành từ bỏ, xoay người đi tìm Trì Vị Ương.

“Cậu nói, Phó Dật Trần biết mình ở bệnh viện sao?” Trì Vị Ương có chút kích động mà đứng dậy. Hiển nhiên, cô ấy không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

“Cậu đừng xúc động như vậy. Mình không cố ý đâu!” Hạ Thiên Tinh vội vàng giải thích chuyện đã gặp ông cụ Bạch. Dĩ nhiên, Trì Vị Ương không hề trách Hạ Thiên Tinh. Ngay cả, Thiên Tinh có nói với Phó Dật Trần cũng vì Thiên Tinh muốn tốt cho cô mà thôi.

“Nếu anh ấy biết, nhất định sẽ tới bệnh viện tìm cậu đó. Cậu định làm thế nào?”

Trì Vị Ương ngồi xuống hàng ghế lạnh lẽo trên hành lang. Một lúc sau, cô mới mở miệng: “Đến thì đến thôi. Dù sao, chỉ cần mình không nói, anh ta cũng không biết đứa bé này là của anh ta!”

“Cậu không định nói cho anh ta biết sao?”

“Nói cho anh ta làm gì chứ? Hai người không thể ở bên cạnh nhau nhưng lại vì đứa bé mà phải có liên hệ với nhau. Như vậy không cần thì hơn. Anh ta tới cũng tốt, mình cũng có thể từ bỏ.”