Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 362




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi Hạ Thiên Tinh cho Bạch Thanh Nhượng ăn sáng xong, thì cô mới lên tới. Mấy chiếc xe của đoàn người Lãnh Phi đã đậu ở bên ngoài, ở đằng sau. Đứng trong trời gió lớn, Lãnh Phi đã lạnh cóng đến mức mặt đỏ rần.

Thấy cô tới, anh vội vàng chào hỏi: “Hạ tiểu thư.”

Hạ Thiên Tinh liếc nhìn thời gian, thật ngoài dự liệu.”Bây giờ đã là mấy giờ rồi, sao còn chưa đi?”

Lãnh Phi cũng là cảm thấy bất ngờ: “Có thể là các hạ vẫn còn có chuyện ở bên trong. Nếu như tiện, thì phiền Hạ tiểu thư giúp tôi giục ngài ấy.”

“Được.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, bên ngoài quả thực rất lạnh, liền nói: “Mọi người vào trong xe chờ đi, đứng lâu thế này sẽ dễ bị cảm đấy.”

“Vâng!”

Sau khi Hạ Thiên Tinh nói xong với Lãnh Phi, thì cô tiến vào.

Trong phòng khách, lão gia và lão phu nhân đang ngồi. Thím Lâm nói: “Hạ tiểu thư đến.”

Lão gia đặt tờ báo xuống, Hạ Thiên Tinh vội vàng tiến lên cung kính chào hỏi: “Lão tiên sinh, lão phu nhân.”

“Nếu đã gọi Thanh Nhượng là ba rồi, thì cháu cũng chính là người của Bạch gia chúng ta. Sau này cháu phải gọi là bác trai, bác gái.” Lão gia giống như là tùy ý mở miệng, nhưng mà, Hạ Thiên Tinh nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói đó.

Cô đứng ở đó, không lên tiếng.

Trong lòng không có mùi vị gì.

Trong lòng lão phu nhân cũng không thoải mái, đặc biệt là, trước kia bà còn rất thích Thiên Tinh, đã coi cô như là con dâu. Nhưng bây giờ… 

“Được rồi, không cần vội đổi cách xưng hô. Con bé vẫn còn chưa gọi ba được mấy câu đâu, chờ sau này quen thuộc rồi từ từ đổi cũng được.” Lão phu nhân nháy mắt với Thiên Tinh: “Đi lên lầu đi, Đại Bạch cứ luôn miệng nhắc tới cháu từ nãy đến giờ.”

Hạ Thiên Tinh mỉm cười, chào hỏi rồi đi lên lầu. Khi cô xoay người đi thì cảm thấy thở phào. Nhưng mà, trong lòng vẫn ảm đạm, có chút phiền muộn.

Nếu như mình cố ý ở chung một chỗ với Bạch Dạ Kình, thì quan hệ trước mắt này, thật sự sẽ loạn như cái mớ bòng bong.

Cô thu hồi lại suy nghĩ, đi tới cửa phòng của con.

Khi cô đang ở bên ngoài, thì nghe thấy tiếng của Hạ Đại Bạch: “Tiểu Bạch, ba đã ngồi ở phòng của con mười phút rồi. Có phải là có chuyện gì hay không?”

“ Ừ.”

“Có chuyện gì ba cứ nói đi.”

“…” Anh im lặng, một lúc sau, mới nói: “Chuyện này rất hay.”

Lúc này, Hạ Thiên Tinh đẩy cửa ra, chỉ thấy Hạ Đại Bạch dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm vào ba của cậu: “Truyện này thì có gì hay mà xem? “

Ngay cả cậu cũng còn chê truyện này quá ngây thơ. Ngây thơ đến nỗi mà đứa trẻ bốn tuổi như cậu cũng không chịu nổi.

Bạch Dạ Kình không đáp lại con, ánh mắt nhìn về phía cửa, thấy Hạ Thiên Tinh đến, thì anh buông sách xuống. Chân mày nhíu lại: “Sao giờ em mới đến?”

Cảm giác bị hết người này đến người khác thúc giục đúng là phiền chết đi được. Vậy mà cô cứ lần chần, lằng nhằng đến bây giờ mới tới.

“Tại sao anh còn chưa đi, không phải đã trễ lắm rồi sao” Hạ Thiên Tinh liếc nhìn thời gian: “Lãnh Phi nhờ em đến giục anh đi làm.”

Bạch Dạ Kình trầm mặc. Anh ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô, không đáp lại lời của cô.

Hạ Thiên Tinh không biết mình đã chọc đến anh lúc nào, thấy sắc mặt của anh không tốt, chỉ cho là anh đang phiền lòng nhiều chuyện, cho nên cũng không nói gì với anh nữa. Sau khi nói qua loa với anh một hai câu, thì đi vào phòng tắm định lấy khăn mặt ấm cho anh.

Khi cô đang bận, thì nghe được tiếng bước chân lại gần. Cô quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Dạ Kình từ bên ngoài tiến vào, cô đang muốn hỏi xem anh đang có chuyện phải không, kết quả chỉ nghe thấy tiếng ken két, anh trực tiếp khóa cửa phòng tắm lại.

“Làm gì vậy?”

Hạ Thiên Tinh xoay người nhìn anh. Mới vừa hỏi ra lời, thì cô lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, hai người ở bên ngoài thiếu chút nữa là lửa gần rơm, cô cảm thấy lúng túng 囧, thì anh đã tới, ôm cô ở trước ngực, rồi bế cô lên ngồi ở trên bàn kính.

Dựa gần như vậy, hô hấp của cô trở nên dồn dập, một tay cô nắm thật chặt khăn lông, một tay thì đẩy ở trước mặt anh, cố ép giọng thật thấp: “Anh đừng có mà làm loạn, Đại Bạch đang ở bên ngoài…”

“Tối hôm qua, anh dường như không sao ngủ được.” Anh mở miệng, vừa nói chuyện, vừa lưu luyến ngửi mùi hương trên người cô.

Chóp mũi của anh để sát mặt của cô, môi mỏng gợi cảm, như có như không đi thẳng từ cổ của cô đi lên.

Khăn lông trong tay Hạ Thiên Tinh rơi xuống, rơi trên mặt bàn kính, hô hấp trở lên dồn dập hơn: “Tại sao anh không ngủ?”

Lúc cô nói chuyện, khí tức không ổn định lắm.

Hô hấp của Bạch Dạ Kình trở nên nặng nề, kề sát vào lỗ tai của cô cắn xuống, giọng nói khàn khàn: “Hôm nay anh phải bay đến Lam Đô.”

Lam Đô là nước láng giềng của thủ đô.

Hạ Thiên Tinh vừa nghe thấy anh phải ra nước ngoài, thì trong lòng không khỏi cảm thấy buồn. Động tác khước từ cũng dừng lại, cô chỉ nâng mắt lên nhìn anh: “Sao tối hôm qua anh không nói? “

“Hôm nay nói cũng giống vậy.”

Cô gật đầu, không nói gì, đối diện với ánh mắt của anh, ngực tràn đầy cảm xúc ưu tư. Ánh mắt cuả Bạch Dạ Kình như sâu hơn, anh cầm lấy tay cô, ngón tay vuốt ve ngón tay vô danh của cô, rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Chiếc nhẫn đâu?”

“Em lồng vào sợi dây treo ở ngực.” Hạ Thiên Tinh chỉ về phía ngực của mình: “Em sợ lão gia thấy lại nổi giận, cho nên tối hôm qua đã thu lại.”

Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, cúi người hôn cô. Lần này, cô không tránh ra, cũng không có khước từ nữa.

Ngược lại, hai cánh tay mềm mại còn chủ động ôm lấy cổ của anh, thân thể mềm mại kề sát đến trên người anh.

Bạch Dạ Kình rên nhẹ, ôm cô ở trên bàn kính, tách hai chân của cô ra, người xen giữa hai chân của cô, để đôi chân của cô quấn lấy hông của mình.

Trong lúc nhất thời, trong phòng tắm, hơi thở của đàn ông và phụ nữ quấn quít lấy nhau. Nhiệt độ trong không khí cũng dần dần nóng lên.

Cho đến khi, ngoài cửa vang lên âm thanh của lão phu nhân.

“Uả, hai người bọn họ đâu rồi, không phải là ở trong phòng của cháu sao” lão phu nhân đang hỏi Hạ Đại Bạch.

“Đại Bảo đi vào phòng vệ sinh, tiểu Bạch cũng đi vào theo.” Hạ Đại Bạch thật thà nói, trong giọng nói tất cả đều là nghi hoặc: “Thật kỳ quái nha, bọn họ vào lâu rồi mà còn chưa đi ra.”

Hạ Thiên Tinh đang bị hôn đến tình mê ý loạn, lúc này nghe thấy âm thanh của lão phu nhân, cả người bị dọa sợ mà trở nên thanh tỉnh.

Lão phu nhân từ từ đi tới bên này. Cửa bị vặn ra, kết quả, không mở được. Lúc này, sao lão phu nhân không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bà đứng ở bên ngoài ho khan nhắc nhở, gõ gõ cửa, nói: “Mau đi ra đi, nếu lát nữa ba con đi lên đây mà biết được, thì chắc lại nổi trận lôi đình mất thôi, ông ấy không dễ nói chuyện như mẹ đâu.”

Hạ Thiên Tinh đỏ bừng mặt, vội vàng trượt từ trên bàn kính xuống, sửa sang lại quần áo trên người đã bị anh làm cho nhàu.

Nhưng mà anh lại không nóng vội, tay còn luồn vào trong cổ áo của cô. Hạ Thiên Tinh tức giận, làm bộ muốn cắn anh: “Sao anh không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng là gì vậy, đều tại anh cả, làm cho em mất hết thể diện.”

Cô cũng không còn mặt mũi nào để đi ra ngoài gặp lão phu nhân nữa.

“Lúc vừa mới nghênh đón anh, là ai không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng?” Bạch Dạ Kình rũ mắt liếc nhìn cô, nhìn cái dáng vẻ thản nhiên của anh, chỉ càng làm cho cô cảm thấy quẫn bách, chỉ hận không thể tìm được cái động để trốn xuống.

Tay của anh từ từ rút ra khỏi áo của cô, lúc Hạ Thiên Tinh muốn đẩy tay của anh ra, thì đầu ngón tay của anh hơi cong lên, móc sợi dây đang đeo trên cổ cô lên.

Khi xác nhận chiếc nhẫn đang được treo ở trên cổ cô, thì sắc mặt của anh mới trở nên tốt hơn.